Chủ Nhật, 26 tháng 12, 2010

Vượt qua

Ở đây núi đồi chập chùng. Lúc đứng trước một ngọn núi, anh cứ ngỡ nó là cao nhất và dài nhất. Nhưng khi vượt qua rồi, lại có những ngọn núi khác cao và dài hơn... Anh hi vọng TT của anh thật mạnh mẽ để vượt qua hết thảy những ngọn núi của cuộc đời...

Mình không nhớ rõ. Cái SMS rất dài của anh gửi mình, một năm trước.
Nhanh quá! Một người đến rồi đi.
Sao anh không làm được điều anh nói vậy anh? Em tựa vào niềm tin ấy mà đi qua tất cả. Không ai nói với anh được những lời ấy sao anh?
Sao những ngày này mình muốn đến nơi nào có núi. Nơi nào có những ngọn đồi nối nhau.
Có những ngày mình ôm 500 nghìn tiền sách về nhà. Xếp lên bàn và đọc dần. Đó là những ngọn đồi của mình.
Có những ngày mình ôm một mớ kí ức hỗn độn, và cố nghĩ rằng rồi mình sẽ ổn thôi. Thế là mình đi qua những tháng ngày ấy với một niềm tin dại khờ như thế.
Niềm tin dại khờ không cần biết cái điểm tựa có vững chắc không.
Sao bây giờ mình không thể tin được như vậy nữa? Mình không còn nuốt vào đầu bất cứ quyển sách nào. Nhiều khi bất lực. Cái gì làm cho mình không còn tiếp thu được bất cứ thứ gì vậy? Mình cũng không còn có thể quan tâm và ghi nhớ mọi người trong tim nữa.
Hay chẳng còn cái gì có thể tin được nữa rồi?

Vì thế nên mình không còn dám yêu một người....

Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2010

Vô nghĩa

Mình phải chép lại những bài thơ mình thích. Chép thật chậm và nắn nót, để có tĩnh lặng mà nghĩa suy. Mình muốn tìm lại những thứ cảm giác đã rơi rụng đâu mất xa lắc xa lơ. Rơi đi đâu không rõ. Rơi vào cái gì không rõ.
Chép thành một cuốn tập riêng.
Vừa chép mình vừa nghĩ, chép hết cuốn tập này, mình sẽ làm gì nữa? Ừ thì mua cuốn tập khác chép tiếp. Hết nữa thì sao? Mua chép tiếp. Nhưng đến bao giờ mới không phải chép vậy nữa? Đời thì ngắn quá. Mà thơ cứ miên man. Mình cũng miên man. Miên man hoài mà không đẻ nổi ra thơ.
Vô nghĩa. Những gì đã qua vô nghĩa.
Vô nghĩa. Những gì còn lại bây giờ cũng vô nghĩa.
Cái tư duy viết của mình chết thật rồi. Chết bởi những điều vô nghĩa. Vậy mà cũng chết.
Vậy là mình cũng vô nghĩa quá chừng.
Không dám nắm lấy bàn tay của một vài người. Chỉ sợ cái yếu đuối của đàn ông.
Qúa sợ rồi!

Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010

Tỏa nắng

Tự dưng muốn post mấy tấm ảnh dễ thương với clb.
Có những đổi thay đã xảy ra và sẽ sắp xảy ra.
Rồi sẽ vui hay buồn? Mình không biết.
Mình nhận ra nụ cười của mình lúc này không còn tươi như trước.
Nhưng lạ kì, nó vẫn sáng và dường như đang tỏa nắng.
Anh Nhánh từng bảo nụ cười của mình bất biến sau nhiều đổi thay.
Có lẽ vậy chăng!



0 giờ 36 phút, 12.12.10.
Tà Thiết, Lộc Ninh, Bình Phước.
Đâu đó trong kí ức của em, em từng nghe ba nhắc nhiều đến Bình Phước. Hình như là trong những lá thư cũ ba gửi má mà mình đọc trộm được.
Và mình hiểu vì sao anh yêu rừng cao su Bình Phước đến vậy. Những cánh rừng bạt ngàn, mờ sương buổi sáng mùa đông. Mình tưởng tượng mùa lá rụng, những vùng rừng này đẹp biết bao nhiêu.
Anh ạ!
Em đang ở Bình Phước. Ở Lộc Ninh - vùng đất anh yêu và nhung nhớ suốt những ngày dài. Nơi ấy có bản ngã của anh, những tháng ngày của anh, có bạn bè anh... Và nơi ấy chẳng có em.
Em không biết anh ạ!
Không biết trách ai để nguôi oán giận. Trách anh yếu hèn và tồi tệ. Trách cái lẽ tự nhiên ở đời. Hay trách chính em không học được cách chấp nhận!? Anh cũng oán em phải không? Em đã không níu đến một chút tổn thương cho anh, cho em, cho bất cứ ai.
Sống hết mình và giấu nước mắt vào trong. Là những điều em hoc được cho mình suốt những tháng ngày đã qua như chớp mắt. Em còn học được cách rơi nước mắt chỉ cho những điều đáng để rơi nước mắt, cho dẫu là chảy ngược vào trong.
Anh học được những điều ấy chưa anh?
Học đi anh.
Đừng sống bãng lãng hoài. Em nhìn và đau cho hai chúng ta đã qua.
Ba má!
Con nhớ ba má. Nhớ nhiều hơn hết sau những tháng ngày con lỗi lầm nhiều với ba má.
Đi xa, đi qua quá nhiều. Con tự dưng hiểu được những điều tưởng chừng không bao giờ hiểu được. Cùng với sự đổi thay và lớn lên, người ta hoang mang quá nhiều. Con không biết con đang lớn lên hay đang già đi nữa ba má! Vì con hoang mang và mệt mỏi vô cùng.
Kỉ niệm trong mình bây giờ không còn gắn bó sâu sắc với con người. Tất cả chỉ còn lại chính mình những ngày tháng ấy và nơi mình đã qua. Con người mình đi qua chỉ đọng lại như tấm ảnh.
Dạo này mình ghét ảnh. Mình đã bỏ ý định để dành tiền mua máy ảnh. Nếu ép hết kí ức thành những tấm ảnh như người ta ép chuối. Thì cái gì bay biến mất? Là nước. Với kỉ niệm của mình, ấy là sự sinh động.

Phải rồi.
Tất cả đã kết thúc hết.
Nụ cười của mình cũng đổi thay.
Vài dòng viết giữa rừng Tà Thiết đổ sương đêm. Giữa những ngày ý nghĩa, mình vẫn thấy đơn độc và vẫn nhớ vẩn vơ.
Đặt bút viết để bớt nhìn xa xăm cho tất cả thêm buồn.


Thứ Ba, 21 tháng 12, 2010

Sẽ không bao giờ!

Tối nay mình nghiên cứu cái blog của một người. Một người lạ hoắc lạ huơ qua những câu chuyện mình nghe kể.
Thuyết trình xong và đau đầu dữ dội. Và muốn chấm dứt những cuộc nói chuyện triền miên với triền miên những con người mình chán ngán.
Thi thoảng trong cuộc đời, mình muốn nổi loạn. Cái nổi loạn của mình là sự lặng im và co rúm lại.
Dường như sống trên đời, nói nhiều cười nhiều và cởi mở đã là cái lẽ tự nhiên. Còn lại, sự im lặng là điều gì lạ lẫm.
Mình nhớ một vài người mình xem là người thân, nhưng vì vài vực cản tự nhiên của lẽ đời, mình không biết người ta có nghĩ tương tự như mình.
Em – chỉ có em mới chấp nhận được cả hai : Tình yêu và lòng đê tiện !

Xin em, cơn đau ấy không phải chúng ta có thể tự tạo ra. Và cũng chẳng thể nào ngăn nó lại.

Cái blog mình đang nghiên cứu viết như vậy.
Tình yêu và lòng đê tiện...
Ngớ ngẩn! Mình đang suy nghĩ.
Không hiểu sao mình viết cái entry này khó khăn đến vậy. Nhìn màn hình lap mãi mấy tiếng đồng hồ từ lúc chợp mắt dậy đến giờ, mà chỉ có vài con chữ rơi ra.
Tháng 12 sắp kết thúc.
Giáng sinh. Chúa. Cô đơn.
Sẽ còn rất dài.
Con sẽ không bao giờ yêu một người đàn ông như vậy nữa đâu má!
Cô nói với con bằng giọng đay nghiến, rằng phỉ báng quá khứ là điều tệ hại nhất.
Nhưng má ơi! Con sẽ không bao giờ yêu một gã giống vậy nữa đâu má! Dẫu cho con có đủ khoan dung chấp nhận cả 2 thứ - tình yêu và sự đê tiện.
Sẽ không bao giờ nữa đâu má!
Không bao giờ!

Thứ Bảy, 18 tháng 12, 2010

Tự dưng

nghĩ về một người không yêu em.
SG vẫn nắng, nhưng se lạnh.
Giáng sinh năm trước em làm gì nhỉ? Những cái giáng sinh nhàn nhạt trôi qua trong cuộc đời.
Em sẽ sống vui anh ạ! Vui hơn hết thảy những ngày qua.
Em sẽ sống tốt. Cho ba má em, gia đình em, cho những người yêu thương em.
Nép mình khỏi thế giới văn chương, em không biết điều ấy có tốt không. Đến giờ phút này em cũng không chắc mình có đúng không.
Nhiều người không hiểu điều ấy. Anh Nhánh cũng không hiểu.
Em đang cố gắng lấy lại thăng bằng cho cuộc sống sau những tháng năm quá nhiều xáo trộn. Lấy lại thăng bằng cho con đường phía trước của cuộc đời.
Hôm qua anh Bang nói: "Anh hi vọng em có được tinh thần và suy nghĩ đúng để hành động!... Anh mong những gì anh biết là đầu mốc của một hành trình".
Đúng vậy. Đối với em, đó là đầu mốc của một hành trình. Em đã phải từ bỏ rất nhiều, như trước kia em cố đi con đường bây giờ em đang từ bỏ, em cũng đã từ bỏ rất nhiều.
Tự dưng lan man nghĩ về "Rừng Nauy" và nhiều người quanh mình. Những người xem mình là niềm vui.
Nhưng với một người không yêu em, thì niềm vui ấy không đủ để khỏa lấp những nỗi buồn. Thực chất thì, đó là lẽ thường của cuộc đời. Niềm vui không bao giờ đủ để kết thúc mọi nỗi buồn. Có chăng chỉ là tạm. Vết thương lòng có bao giờ được vỗ tan bởi niềm vui khác.
Vậy thì điều gì bây giờ?
Bao nhiêu ngày qua em vẫn nghĩ.
Và em vẫn không biết.
Lí do đơn giản nhất là một người đã không yêu em.
Hay người ấy chẳng thể yêu thêm ai nữa rồi?
Em cũng không biết.
Tự dưng trời se lạnh. Tự dưng muốn về cafe sách.
Tự dưng nhớ cái dáng hút thuốc đẹp và buồn của một người.
Một người đã không yêu em.

Thứ Sáu, 10 tháng 12, 2010

...

Ghé blog anh.
Giống mình những ngày đã qua. Những ngày vừa qua mà tưởng đã xa lơ xa lắc.
Xa lơ xa lắc...
Nói những từ ấy mà môi mình run run.
Đâu rồi? Tất cả?
Mà giờ mình rỗng tuếch thế này?
Mình vẫn chưa biết đâu là điều phải nắm bắt, đâu là thứ phải gìn giữ suốt đời. Những giá trị quanh mình cứ xoay xoay đến nhạt nhòa. Nói một từ nặng hơn thì những giá trị quanh mình cứ đảo điên. Hôm nay nó đến thì ngày mai nó lại tan biến. Và những điều khác cứ đến ào ạt. Và rồi cũng nối nhau ra đi.

"có những thứ tưởng chừng là vĩnh viễn...nhưng rồi lại trôi tuột qua tay...không thể nào níu kéo...!
tình yêu...
tình bạn...
anh em...
dạo này mình mất mát nhiều thứ quá. đến nỗi cứ thấy lòng rỗng tuếch, chênh vênh.
đã qua lâu lắm rồi cái thời có thể tin tưởng rằng mọi thứ đều là tuyệt đối.

vẫn là mình thôi...
vẫn là con đường độc hành...chọn lựa như là định mệnh
nhưng giờ đây ngoảnh lại đã chẳng còn ai nữa rồi.
phía sau lưng.
chỉ còn là khoảng trắng.
không phải bản thân mình vứt bỏ...mà bởi mọi người cứ nối nhau ra đi.
đôi lúc tự hỏi.
mình sống sao vậy nhỉ? có khắc nghiệt quá chăng? có tệ hại lắm chăng? hay tại bởi bản thân là một thằng ích kỷ....
một thằng bạn thân...
một ông anh hết lòng tôn kính.!
cảm giác như có một cái gì đó vỡ tan ra thành từng mảnh vụn.
bao nhiêu năm tháng..
ngần ấy buồn vui.!
có lẽ nào như vậy...!

thực sự cần một gì đó để làm điểm tựa..!..
thực sự cần một cái gì đó đủ vững chắc để vin vào...những con người lâu nay mình tin tưởng...những chân tình bao nhiêu năm rồi...tưởng sẽ mãi đậm sâu.
giờ hóa ra cũng là mong manh tất cả...!
tiền bạc, quyền thế...
vô nghĩa cả thôi...
chỉ chân tình còn lại mãi...
ta đã tin để rồi nhận ra mình thật ngốc...khi những người kia cứ bỏ ta đi....
phải chăng bản chất của cuộc đời này...chỉ là tìm thấy để rồi đánh mất...!

đêm lặng lẽ về...một mình gác trọ.!
đành phải tin tưởng vào mình thôi...cái cuối cùng chỉ còn lại bản thân mình...không tin tưởng được vào nữa thì chỉ còn là vô nghĩa.
lại một lần nữa cố gồng mình lên.
chợt phát hiện ra bao nhiêu lâu nay mình không mạnh mẽ như mình vẫn nghĩ...!
vĩnh biệt và cảm ơn tất cả.!
con đường của mình...! cuộc sống của mình...! bước chân của mình. phải tự mình đứng vững..! mà thôi.
tin tưởng tương lai phía trước.

muốn được về cùng ba...muôn được về bên mẹ.
muốn được ngồi bên mộ chị...
để thả lòng mình ra..."

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

Tủn mủn

Khi mình cần hỏi một câu vu vơ, khi mình cần đến cái tin nhắn phẳng lặng mà nhiều nội lực của một người, thì mình không còn liên lạc được nữa.
Inbox trống rỗng. Hộp tin nhắn đầy những tin vô nghĩa.
Chính mình cũng vô nghĩa.
Dạo này mình khóc suốt.
Vì vài lí do.
Khóc mà không dám nói với ai là mình khóc. Và cũng chẳng tìm được một bàn tay.

Thứ Sáu, 3 tháng 12, 2010

Biển cạn

Sáng tác: Kim Tuấn.
Trình bày: Bảo Yến.

Có người từ lâu nhớ thương biển
Ngày xưa biển xanh không như bây giờ biển là hoang vắng
Lời tôi nhỏ bé tiếng gió thét cao biển tràn nỗi đau
Tình em quá lớn sóng cũng vỡ tan đời tôi đánh mất
Giấc mơ không còn biển xưa đã cạn
Vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lòng với tôi
Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan
Ngàn năm nỗi đau hóa kiếp mây ngàn cô đơn biển cạn.

Có người hẹn tôi tới phương trời
Biển xưa lắng nghe trắng xóa nỗi niềm biển không lên tiếng
Đời tôi nhỏ bé trước những khát khao chìm trong nỗi đau
Tình em quá lớn với những đam mê làm nên oan trái
Sóng reo não nề hải âu không về
Vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lần với tôi
Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan
Ngàn năm nỗi đau hóa kiếp mây ngàn cô đơn biển cạn.

Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2010

Em nhớ anh vô cùng



Em nhớ anh vô cùng

Trình bày: Hồ Quỳnh Hương
Sáng tác: Duy Mạnh

Anh đã đến và nói với em
Ngày mai anh phải đi
Ở nơi ấy anh sẽ tìm được hạnh phúc.

Giọt nước mắt cố nén trong lòng
Đành chấp nhận như vậy thôi
Vì em chẳng thể mang được
Hạnh phúc đến với anh.



Nguyện xin giữ mãi dĩ vãng trong tim
Ngày hôm qua đã thuộc về nhau
Sao giờ hạnh phúc tan biến rồi?



Người ơi,
Chỉ còn lại những nỗi nhớ vô bờ
Biển mênh mông cuốn trôi về đâu
Anh có biết em sẽ nhớ anh vô cùng.

Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Những cái nắm tay trong cuộc đời

Những cái nắm tay trong cuộc đời.
Mình đã bước đi bằng những bước đi k vững chắc. Bởi thế nên mới có 1 cản trở nhỏ, mình đã mệt mỏi. Mà thật ra thì mình k mệt mỏi. Mà là mình thấy chán, thấy ghét. Vì vài người nào đó trong những người mình yêu thương k yêu thương mình như mình hi vọng.
Và rằng đôi lúc mình tự nuốt cơn tủi thân vào lòng mà nhủ chính mình rằng: "Chuyện thường ấy mà. Mình chỉ là 1 góc thế giới bé xíu của người ta. Và có phải ai mình yêu thương cũng buộc phải yêu thương mình đâu.
Nhưng cũng là mình lúc này và bấy lâu nay, mình rất sợ được người khác yêu thương. Có quá nhiều người yêu thương mình bằng thứ tình cảm khờ khạo vô điều kiện. Cũng có thể chỉ có vài người như vậy thôi, nhưng vì mình thấy nặng quá nên thấy đó là quá nhiều.
Qúa nhiều.
Mình k đền đáp nổi.
Những cái nắm tay.
Ngoài những cái nắm tay trong múa hát hoạt động tập thể, thì có 2 người đàn ông từng nắm tay mình. Ba và anh.
Dạo này mình thèm 1 bàn tay.
Nhưng khi có 1 bàn tay dắt mình qua đường, tự dưng mình thấy sợ mình k thể trả nổi ân tình đó. Suốt đời k trả nổi.
Như tối qua, cảm giác ấy rõ rệt.
Mình k thể reply được điều gì trước tin nhắn của Phúc.
Những tin nhắn reply của mình ngắn dần rồi tắt hẳn.
Chúng ta. Ai cũng có quá nhiều góc khuất. Ai cũng khao khát quá nhiều.
Dựa vào nhau là điều k nên.
Những người bạn của tôi.
Mình nhớ bàn tay Hạnh dắt tay mình qua đường, mà mình thì cứ cố tình nắm chặt tay lại.
Nhớ đôi mắt Hạnh rươm rướm nước mắt nhớ nhà lúc nghe mình kể về mưa và những con đường Tuy Hòa.
Nhớ cái dáng lầm lũi một mình của Tài. Mình đã giận sự im lặng của Tài lúc mình khóc.
Mình nhớ phản ứng của Tráng, Vinh, Phnong, Dậm bảo vệ cho mình.
Mình có bạn bè.
Những cái nắm tay và ân tình.
Mình thấy nợ.
Những món nợ cả đời này mình k trả nổi.
Sắp được về rồi.
Học tiết thầy Hoàng, thầy đọc cho mấy bài thơ. Chẳng hiểu sao mà nước mắt chảy.

Sương phố
Gửi Pleiku

Phố trong sương và em cũng trong sương
Sương và phố quyện vào em, lãng đãng
Cả thành phố bềnh bồng trong biển trắng
Chỉ cây thông là mãi dáng phong trần.

Anh bao năm giong ruổi dưới đồng bằng
Vẫn gặp núi đứng bên đường tư lự
Nhưng sương phố thì mịt mờ mây phủ
Để bồn chồn mỗi lúc thoáng mưa qua.

Tưởng ra đi rồi sẽ sớm quay về
Nên buổi ấy anh vô tình quá đỗi
Để sợi tóc đã nhuốm màu sợi khói
Mới hay người ở lại mắt rưng rưng …

Xin lỗi núi, hiểu ra thì quá muộn
(Phố trong sương mà anh cũng trong sương)
Cho dẫu thế, sương vẫn là sương phố
Của một thời tuổi trẻ, phải không em ?
Pleiku, 7/93
Sài Gòn, 26/11/94

Tối nay mình thèm 1 bàn tay.
K hiểu giữa lúc SG trút mưa và bầu trời hôm nay tự dưng sáng lạ kì này, Hạnh có đang rươm rướm nước mắt k. Và 1 người nào đó có đang chạy xe ngoài đường cho mưa xối vào người hay đang bó gối trong phòng trọ mà trĩu lòng nhiều nỗi nhớ?!

Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Don Quixote

Có 1 cái nhãn trên blog của mình có tên là Don Quixote.
Nó nằm y nguyên mấy tháng nay k động đến.
Sáng nay, nắng lên. một ngày rất đẹp. một ngày bình thường.
Mình làm đề tài môn Tin, đến bước cuối thì k làm được nữa. giải quyết từ xa vài chuyện của lớp.
Rảo quanh blog. ngắm lại giao diện những bài viết.
Vào lại cái nhãn đó.
Sẽ có một lúc nào đó trong cuộc đời, mình sẽ phải bỏ cái blog này, hoặc sẽ lãng quên nó, vì nhiều lí do. những lí do gì đó k rõ.
Sẽ có nhiều lúc trong cuộc đời, mình sẽ suy nghĩ đến việc vứt bỏ nó. Nhưng rồi, cứ mở lap lên, mình sẽ lại viết, sẽ lại định dạng và post.
Sẽ có nhiều lúc trong cuộc đời, đang đi trên đường, mình cũng chạy thật nhanh về nhà để viết những gì uất nghẹn lại trong lòng lên blog, dù đường rất xa và rất chât. p/s: có lúc nào đó trong cuộc đời, anh cũng viết được rằng "em đang đi trên con đường rất xa và rất chật để bon chen vào cuộc đời này" cho em, như đã viết cho chị ấy k? có ai đó trên đời cũng lo lắng cho mình bằng câu ủi an thắc thỏm lòng như vậy?
Sẽ có nhiều đêm trong cuộc đời, mình thức trắng để viết blog. viết và post. và đọc. dù đọc ngàn lần vẫn muốn đọc.
Nhưng cũng sẽ có nhiều lúc trong cuộc đời, như thi thoảng những ngày này, cuộc sống khiến mình bận bịu đến mức cả 1 ngày k còn phút giây nào suy nghĩ đến chính mình để mà viết.
Sẽ có nhiều ngày trong cuộc đời, mình sẽ phải post lên vài bài thơ vớ vẩn để blog k lạnh lẽo.
Có nhiều ngày trong cuộc đời, mình k còn muốn viết vì ai cũng xoi mói mình, dù chỉ qua blog.
Có nhiều ngày trong cuộc đời, nỗi cô đơn và uất nghẹn quấn chặt lấy mình đến nỗi mình bị câm, và k viết nổi được đến 1 dòng.
Những ngày này vì công việc và học tập mà buộc phải viết. k biết điều ấy có tốt k, nhưng tạm thời, nó tạo lại thói quen viết và khả năng viết ở mình.
Mình muốn đi Vũng Tàu. Cũng muốn về quê. Nhưng cứ có cái gì ở chính mình ngăn mình lại. Và vì cuộc sống cứ cuốn mình đi, cuốn mình đi, đến mệt mỏi vô cùng.
Thi thoảng nói chuyện với vài người, và k thấy được hiểu. Thi thoảng mệt quá, cầm điệt thoại nhắn cái tin làm nũng với một ai đó. Nhưng thi thoảng chẳng biết có thể làm nũng với ai bây giờ.
Từ xưa đến giờ, có một thói quen ở mình k bao giờ thay đổi. Mình k ham đi, k ham khám phá những điều xa lạ. Mình chỉ thích đến cùng 1 nơi, gặp cùng 1 người, yêu 1 người, nhớ 1 người, cafe cũng chỉ 1 quán, đi cũng 1 con đường. Miễn là những điều ấy làm suốt đời mà k thấy chán. Có ai xem mình là cafe, là con đường, là nơi đến, là người người ta yêu suốt đời k?
Và anh ạ! Lúc nào đó trong cuộc đời, đủ dũng cảm để hoàn toàn xóa đi tất cả, em sẽ xóa đi cái nhãn có tên Don Quixote, và cả cái blog này.
Dạo này anh có ghé blog em k?
Đọc được những dòng này, thì nhớ em. Vài giây thôi nhé!

Thứ Hai, 8 tháng 11, 2010

Cho một vài người trên cuộc đời này


@ "Tôi mua hào thuốc lá
Ngồi hút mà buồn thiu
Em yêu hay không yêu
Quan trọng gì phải khổ?

Thôi chẳng chờ mong nữa
Chẳng đua chen với cuộc đời này
Xin chối từ bàn tiệc đắng cay
Lòng tốt ai cần đến
Thơ không đâu dùng
Anh như thằng bờm
Chẳng thiết trâu bò chẳng thiết lim
Chỉ nhận nắm xôi cười ngặt nghẽo.

Muốn lên tàu đi đâu thật xa
Nhưng nhà ga đã sụp
Ngã tư mưa nhớ em
Vừa thương vừa trách giận
Sao chân em dẫm đạp
Lên những gì tôi yêu?"




@ Ừ!

Buông tay.


Con đường chung giờ thành riêng hai đứa.

Trên lối đi xưa cỏ xanh tràn màu úa.

Con dế nỉ non nhắc chuyện chúng mình.


Có phải những điều khi xưa em lặng thinh.

Được giấu cả vào đôi mắt ngân ngấn lệ.

Có phải những điều làm anh thấy chuyện tình mình cũ kỹ.

Được gom góp thành nỗi đau.


Có phải chúng mình đã đi quá xa nhau?

Nếu anh chắp vá tình yêu liệu chuyện cũ còn nguyên vẹn?

Có phải sau những gì từng hứa hẹn.

Năm tháng qua rồi, lời hứa cũng phai phôi.


Có phải chuyện mình chỉ là một dấu lặng thôi.

Dấu lặng cho tất cả những yêu thương cũ.

Kỷ niệm xưa chắc gì yên ngủ.

Nhưng nắm lại tay người là điều chẳng dễ, phải không em?!



Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

Mưa

Xin lỗi mày.
Tự dưng tao muốn post cái entry này của mày lên blog của tao.

"Mình muốn trích ra đây cái đoạn entry cũ. Đây là 1 entry mình viết dở đã lâu, viết về miền Trung, giờ xin cóp lại ở entry này luôn:

[Em à. Anh vừa đi xem phim Giao Lộ Định Mệnh về. Đã bao giờ em nghe nói về những Giao lộ? Miền Trung em à. Em biết gì không? Người ta thường nói Việt Nam mình có sứ mệnh thiêng liêng và vất vả, vì phải đầu tắt mặt tối, phải chắn sóng chắn gió cho cả Đông Dương và Thái Lan, rồi sang Mianma khi nhìn về Biển Đông. Nếu Việt Nam là một giao lộ thì miền Trung là một vòng xuyến – nơi ai cũng thấy và ai cũng không thấy. Nếu Việt Nam là người nông dân phải gánh cái thúng lúa Trung Quốc thì miền Trung cái chiếc lưng đáng yêu. Nếu Việt Nam là bồ lúa, thì miền Trung là đòn gánh gáng hai đầu hai thúng lúa...

Em à. Miền Trung cũng là một Giao Lộ đó em, Một giao lộ Định mệnh...

Em nghe gì chưa. Miền Trung đang mưa to, lũ lớn.. Lúc anh viết bài này cho em thì lụt đang dần rút...Em nghi gì chưa...vẫn còn mấy chục đồng bào mình ở đó đang nằm dưới lớp nước, dưới những lớp đất hàng chục mét.. Sự lấy đi và bội tụ đất nước lúc này thật không mong đợi phải không em.

Anh không muốn nói về cơn lũ vừa qua.

Anh muốn dẫn em về quê anh..miền Trung..

Nhưng chắc trong em chỉ có thế. Ngày xưa khi Việt Nam vừa kết thúc cuộc chiến và nhiều năm sau đó, người ta vẫn chỉ Việt Nam là 1 cuộc chiến..

Cũng như miền Trung. Người ta nghĩ quê anh quanh năm mưa bão, nắng lớn, hạn hán, quanh năm đầy nắng đầy gió..

Ừ. Cũng phải...

Miền Trung. Dải đất mà ăn 1 bữa phải tính 3 bữa, mua cho con cái vở cái bút mà phải để dành tiền tính đi đám này đám nọ cho phải phép [Thay lời muốn nói]]

Hà Nội đang kỳ cục quá. Hôm qua ăn 2 cây kem ốc quế ở Hồ Tây, những cơn gió lạnh thổi tận vào lòng. Ngoái mắt về hướng Nam xa xôi nào đó.

Mình chưa bao giờ lung lay về HN. Nhưng cuộc đời là thế. Phải trả giá. Muốn có được điều này phải đánh đổi điều kia. Đi học và làm ở HN là mình đã đánh đổi rất nhiều thứ. Trong đó, cái cảm giác đang lồng lộn trong người mình chính là 1 trong những điều...như thế..nhưng nó kinh khủng hơn tiên liệu. Đang nghe bài hát ấy. Vẫn bài hát ấy..

Còn lại trong tôi những mùa đông yêu dấu

Mùa bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương

Nhưng giấc mơ không thành

Những hạnh phúc ngọt lành...

Mọi thứ rồi sẽ trôi đi. Thời gian, biến cố đủ vùi đi. Những ngày bận rộn vừa qua mình rất vui. Vì không còn nhiều thời gian nghĩ về mình và những điều đó. Cũng không còn xé lòng khi kiềm chế những thói quen cũ mà quá đỗi yêu dấu. Nhưng giờ lại là cuối tuần. Công việc cũng khiến mình sụi sụi đi. Nhưng thà sụi trong công việc, thà bủn rủn tay chân sau 1 ngày đói lả lơi..còn hơn lả lơi vì những điều mà mình ko thể chạm được..Ừ thì gì đâu. Đói thì đi ăn. Chán thì đi chơi.Thèm kem thì xuống Hồ Tây. Chỉ có những điều đó là cứ lởn vởn mà mình không thể chạm được. Ngày nào cũng vậy. Đi đi về về. Hết ngõ lại đến ngách. Vẫn bao khuôn mặt ấy rơi rớt trên đường về nhà trọ. Mình ở tít trên tầng 7 cao. Có những cuối tuần mình chả biết HN thế nào, mình chả xuống hạ giới bao giờ.

Mọi thứ bây giờ hỗn loạn quá. Không thể tự kìm ché được xúc cảm trong mình...

Mệt.

Lại chìm đắm trong âm nhạc, và những entry đâu đó mà ta thăm được khi lang thang internet..

Ta vẫn thường tự hứa sẽ luôn phấn đấu và tin vào những điều sẽ ko bao h xảy ra.

Bây giờ dường như tất cả đều ngược lại.

Những năn nỉ. Những thắt lòng rơi rụng sau mỗi đoạn type và rối rối trí lên khi ào ào về những lời chúc..

Xưa cũ ta đi bây giờ chỉ nhạt nhòa trong những hoài niệm mờ ảo tự suy diễn.

Cuộc sống lắm vất vả kéo dài những khoảnh khắc nhưng rồi tưởng chừng nó tan ra trong bao nhiêu mặn nồng.

Một cuộc sống quá nhiều thứ để mìn như vậy.

Đang nghĩ về 1 format mới rồi...

Nhưng rồi chẳng đủ tự tin và dũng cảm...

Nhớ."


Mấy ngày nay SG mưa nhiều mày ạ. Tao k buồn, cũng chẳng muốn khóc. Vậy mà viết được thơ tình về người cũ đó mày.
Còn bạn bè tao cứ mưa là khóc ứ trong lòng. Tao cố phủi đi những điều ấy 1 cách vô tình.
Vì gì tao k rõ nữa.
Hay tao sợ tao lại chông chênh?!
Mưa tối trời tối đất. Ngày nào màn đêm cũng buông xuống khi mới 3, 4h chiều.
Tao nhớ Thủ Đức và cafe MTV. Nhưng tao sợ triều cường trên sông SG nên k dám đi.
Mày biết k. Những ngày này có 2 điều cứ quanh quẩn hoài trong tao.
Khi nghĩ về bất cứ nơi nào trên thế giới này, tao cũng k nhìn thấy 1 người nào đang đợi tao ở bất cứ đâu. K 1 người nào.
Và tự dưng tao mơ ước về 1 gia đình.
Những ngày này tao rất mệt mỏi vì công việc.
Và tự dưng tao ước ao hoài về 1 gia đình, 1 người để tao yêu thương, để sau mỗi ngày mệt mỏi, tao sẽ gọi đt hay nhắn tin nói chuyện. Để những ngày thứ 7 có người cùng tao đi cafe, nấu những món ăn, dọn dẹp nhà cửa, và đi đâu đó. Có người cùng tao nói chuyện, cười vui và ngắm mưa.
Những giấc mơ chưa thành...

Hay k thành?

Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2010

Chảy ngược

Vậy là một tuần nữa lại qua đi.
Bữa cơm cuối tuần mà cũng k ngon miệng.
Hồi chiều chạy xe về gần đến nhà, quẹo sang Nguyễn Văn Cừ rồi, mình thấy một người giống anh.
Những ngày cuối tuần...
Vẫn là công việc. Ngập ngụa công việc chồng chéo nhau đến lãng quên.
Bóng dáng người thân làm mình thấy nhớ và buồn.
Đến lớp và vác balo đến ngồi thật gần những người bạn thân. Những giọt nước mắt chảy ngược của Phúc khiến mình thấm thía.
Tất cả chúng ta chỉ đang cố để sống, phải k bạn bè?
Ai cũng có những nỗi nhớ, những nỗi buồn. Cũng có những người để cúi đầu dưới hộc bàn hay lén lút thầy giáo thể dục nhét điện thoại trong túi quần nhắn tin trong giờ học.
Mình thì k.
Giữa lúc những chén rượu ngấm vào người và ai cũng trào nước mắt, thì mình trống rỗng. K có gì để nhớ, k có gì để thương, chờ mong, đắng lòng hay hạnh phúc.
Mình trống rỗng, sạch trơn.
Thật lạ kì và đau đớn. Mình k có kí ức. Kí ức của mình là con số không tròn trĩnh.
Trong mình chỉ có những người đang ngồi trước mình đây, với những nỗi niềm riêng k thể nào nói hết.
Được gặp nhau trên đời thật hạnh phúc phải k mọi người.
Nhưng ước chi chúng ta đừng có quá nhiều nỗi buồn để nước mắt đừng chảy ngược vào trong như buổi chiều hôm ấy.
Đứa nào cũng có chí hướng riêng và cuộc đời riêng, cuộc đời đã qua riêng, cuộc đời trước mắt cũng riêng. Chỉ biết bây giờ chúng ta đang yêu thương nhau thế này. Dẫu có đi xa nhau cũng cứ dành cho nhau những nụ cười nhé các bạn. Cuộc đời ai chẳng có bất hạnh, nhưng đừng quên mất nụ cười.
Mình lại ngây thơ và con nít như đã từng như thế. Cứ thế này để quên mất đi con người trước kia cũng được.
Bởi mình tin niềm vui bây giờ là bất biến.
Dẫu còn nhiều chơi vơi.

Thứ Ba, 2 tháng 11, 2010

Những giấc mơ không thành..

NHỮNG MÙA ĐÔNG YÊU DẤU
Sáng tác: Đỗ Bảo

Sương lạnh căm nóc nhà
Thẫm đen hàng cây đứng chơ vơ
Nối nhau về xa tít mờ
Nối nhau những khuôn mặt phố
Tôi từng mong ngóng nhiều
Cứ qua đi, mùa xuân quá xanh tươi
Cứ qua đi hè thu nắng rạng ngời
Đến đây những ngày đông xám trời
Hà Nội của tôi những mùa đông giá lạnh
Những con đường thanh vắng trong sương
Bước chân người đi không hối hả
Những khuôn mặt không vất vả
Đêm nào trong chăn ấm nghe mưa
Những mùa đông thấm thoắt thoi đưa
Nhớ đôi môi nào vẫn tươi hồng trong giá lạnh
Mùa đông xa nhau
Biết bao nhiêu cồn cào nhung nhớ
Mùa đông gặp nhau
Khát khao được gần nhau hơn

Còn lại trong tôi những mùa đông yêu dấu
Mùa bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương
Những giấc mơ không thành
Những hạnh phúc ngọt lành

Bên mùa cây lá đổ
Biết bao tình yêu chớm nở
Biết bao mộng mơ đón chờ
Biết bao ô cửa kính mờ
Tôi từng mơ ước nhiều
Cứ bên ai buồn vui sớm chiều
Cứ cho ai tin yêu rất nhiều
Mà tình yêu ai người thấu hiểu
Hà Nội hàng năm từng khi gió lạnh
Nhắc tôi rằng con tim rất ngây thơ
Yêu một giây phút miệt mài
Thương còn thương suốt cuộc đời
Ai ngày xưa đã quá xa xôi
Ai vừa đây đã quá thân quen
Trái tim người cứ xoay tròn bốn phương
Bình yên trong mưa
Thấy chuyến xe càng thêm ấm áp
Nhìn ra thành phố
Cứ mỗi năm một mùa đông mới

Còn lại trong tôi những mùa đông yêu dấu
Mùa bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương
Những giấc mơ không thành
Những hạnh phúc ngọt lành...

Hôm nay là một ngày bận rộn, mệt và buồn. Tháng 11 vừa bắt đầu bằng một ngày như thế đấy. Lời nói, đồng tiền và tình cảm con người. Mọi thứ đều có hệ quả trước sau
Có người bạn đã nói với tao thế này nè Bảo:
Chỉ cần yêu thương nhau là được. rồi chân tình của Veo (lớp tao gọi tao là Veo) sẽ được hiểu rất nhiều
Cuộc đời luôn mỉm cười với những người biết mỉm cười với nó. và đời mỉm cười với những người biết nghiêm khắc với bản thân.
Mày đi xa, và để lại rất nhiều nỗi niềm trong bạn bè. Tao k bik lúc tao chuyển trường, bạn bè tao có nhớ tao nhiều như bạn bè bây giờ nhớ mày k.
Như Ngọc Tư nói thì, ngay cả khi mày đi xa, mày cũng để lại trong tụi tao 1 nỗi niềm.
Mấy ngày nay tao đang tập tành hát Những mùa đông yêu dấu. Để hát cho 1 người và cho chính mình nghe.
Những giấc mơ k thành. những hạnh phúc ngọt lành...
và chúng ta chỉ còn lại mùa đông.
phải k mày?
Bao nhiêu giấc mơ của mày k thành rồi? Với tao thì rất nhiều. quá nhiều. k chứa nổi trong lòng nữa.
phải nói là những ngày này tao sống rất hờ hững, hờ hững với tất cả. đã từng có lúc trong quá khứ tao ước gì mình sống được thế này. thi thoảng tao có cắn rứt. nhưng nhiều hơn là hài lòng.
tao thấy nhạt. nhưng tao còn sợ hơn sự nặng nề.
như hôm nay. gọi về quê hỏi thăm. thế là tốn gần 100 nghìn tiền điện thoại để giải quyết những chuyện cũ buồn cười. chung quy là chúng ta quá hẹp hòi với nhau thôi. ai cũng ôm cái chân đau réo gọi người khác phải nâng niu cái chân đau ấy.
Những giấc mơ k thành...

Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2010

Cúp vô địch đầu tiên

cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn.
lúc những bàn thắng lần lượt được ghi vào lưới. và nụ cười của các bạn tươi rói và lạc quan.
tất cả những yêu thương chúng ta dành cho nhau chính là để có phút giây này đây!

cảm ơn các bạn!


1. điểm danh nào:

số 1. Văn Vương - thủ môn.


số 9. Văn Vĩnh - tiền đạo.


số 6. Ngọc Phúc.


số 4. Minh Tài - đội trưởng.


số 2. Hoàng Dậm .


số 3. Anh Nguyễn.


số 5. Nguyễn Tráng.


Manager. Tường Vi.


2. Lớp chúng mình.


3. "cúp" của chúng ta.


4. Những nụ cười.

Nụ cười tươi nhất mình từng thấy của bạn đấy Tài à! Hãy luôn cười mãi thế nhé, đội trưởng của chúng mình!


Nụ cười của Nguyễn


Thủ môn xuất sắc nhất giải đấu.


Hoàng Dậm - cánh trái.


anh Tráng, người anh lớn dễ thương. hậu vệ xuất sắc nhé!



Vĩnh: "Cái số tao k có mạng ghi bàn!".
Cầu thủ ghi bàn nhiều nhất đội.



Người ta nói nỗi buồn để lại sẹo, nhưng sẽ phai mờ theo thời gian. còn nụ cười và kỉ niệm k để lại sẹo, nhưng chúng ta k thể phai đi trong đời.
mỗi chúng ta đều chất chứa quá nhiều nỗi buồn.
nhưng hãy cùng đan lại cho nhau nụ cười và niềm yêu sống bằng kỉ niệm và nỗ lực nhé!

đội bóng của Vi!

Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

Xa xỉ

Chẳng hiểu sao mà thấy lòng tan nát.
SG sáng nay như đã vào đông. nắng rọi nhẹ lên những ngọn cây phơ phất gió.
làm mình nhớ mùa đông Phú Yên.
chỉ thếu cái lạnh cắt để muốn choàng áo ấm.
"L này, bạn định kéo dài mùa tầm gai của mình đến bao giờ?"
nghe Kết nối yêu thương, bắt gặp cái tâm sự làm mình thổn thức.
mình đã qua mùa tầm gai cũ rồi.
nhưng cái mình đang chìm vào, có là mùa tầm gai khác k, mình k rõ.
"nghe "Goobye my lover" đi a2!"
"k nghe!"
người ta nói cuộc đời này chỉ mỉm cười với những ai biết mỉm cười với nó.
nhưng riêng tình yêu thì k a2 à.
bước ra khỏi cánh cửa k phải dành cho mình đi a2. đừng dấn vào nữa. chỉ thêm đớn đau thôi.
"chắc em còn câm nữa, k biết đến bao giờ, cũng có thể là mãi mãi. nhưng chẳng sao cả. miễn còn muốn sống nghĩa là còn có thể sống"
ừ. mình còn muốn sống.
nhưng khi đã có ý nghĩ sẽ k viết nữa, đã k còn muốn sống với nghiệp viết, thì làm sao văn sống nổi trong mình?
tình yêu của mình bắt đầu vào mùa đông. mùa đông Tuy Hòa cắt lòng. lòng em với tầm gai khi ấy cũng se sắt lại.
tối Noel ấy, em khoác áo, chen vào dòng người đi tìm gì đó khác cô đơn. anh và bạn bè trầm tư bên chén rượu.
uống rượu là uống đắng uống cay.
khoảng cách giữa mùa đông và mùa hè là bao xa nhỉ?
mà hè em thấy lòng đắng vậy?
giữa bộn bề những công việc bây giờ, cứ bước xuống khỏi xe, ra khỏi ồn ã cách đó vài bước chân của SG, em lại nhớ.
nhớ anh và nỗi cô đơn trong em.
giữa bao bộn bề cuộc sống và công việc, em luôn cố dành 1 góc tim mình để mau nhớ, mau quên.
SG chật mà rộng, rộng mà chật. k đủ để hòa tan cái gì, cũng k đủ để làm tan biến điều gì.
mùa đông lại đến rồi.
má bảo về.
nhưng mình sợ về với mùa đông Tuy Hòa.
bao giờ qua hết mùa đông, con lại về nhé má.
ai cũng nói về miền Trung. mà con thì lặng câm k hé môi 1 tiếng. sợ mình bật khóc.
đi quyên góp tiền ủng hộ miền Trung, mà con k mở được 1 lời.
cứ sẩy 1 phút giây ra khỏi bận bịu, là con nhớ quá nhiều.
có ai yêu mình, nhớ mình quá nhiều như mình đã yêu quá nhiều và đang nhớ quá nhiều!?
"cho mình xin tấm ảnh này nhé! Vi có bạn trai chưa?"
"chưa Trinh ạ!"
"mình có bạn trai rồi"
giữa công việc, bạn bè chia sẻ cho nhau chút hạnh phúc và nỗi buồn.
có xa xỉ gì đâu sự mở lòng bạn bè nhỉ?!
nhưng với Vi, hạnh phúc thì xa xỉ lắm mọi người à!

Thứ Năm, 28 tháng 10, 2010

...

"hạnh phúc sẽ mãi về sau , em luôn tin thế mà ,
mình sẽ mãi mãi bên nhau cho đến mai sau và mãi mãi
hạnh phúc sẽ mãi bền lâu, anh luôn tin thế mà
mình sẽ mãi mãi bên nhau đi suốt con đường"
hôm nay làm việc thất bại. quyền lợi của các bạn bị ảnh hưởng. mình thấy tội và buồn muốn khóc. sinh viên, những người xa quê, dạt vào chốn thị thành này. nhìn các bạn và chính mình nhỏ bé, yếu ớt. thấy thương bạn bè. như thương chính mình.
"hạnh phúc sẽ mãi về sau , em luôn tin thế mà ,
mình sẽ mãi mãi bên nhau cho đến mai sau và mãi mãi
hạnh phúc sẽ mãi bền lâu, anh luôn tin thế mà
mình sẽ mãi mãi bên nhau đi suốt con đường"
suy nghĩ lại tất cả. chưa ai từng yêu mình thật sự. chưa ai từng yêu mình quá nhiều.

Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

"Có thể anh là hạt cát, nhưng nhiều hạt cát sẽ tạo thành sa mạc!"

Có thể anh chỉ là hạt cát thôi! Nhưng nhiều hạt cát sẽ tạo thành sa mạc.
Phải! Có thể anh chỉ là hạt cát...
Sợ lắm những ngày nằm bất động, nghe nhạc phát từ điện thoại. Cái loa phát nho nhỏ, thanh thanh, và buồn. Nghe như vẳng từ đâu đó về.
Như nhiều nỗi đau vẳng về từ mọi ngõ ngách kí ức của mình.
Thi thoảng mấy ngày nay mình lại nghe nhạc từ điện thoại. Những bản cũ, chưa hề được thay hay bổ sung. Những bản cũ, trật tự cũ, thanh âm cũ.
Buồn da diết.
Buồn xa xăm.
Tài làm thói quen ấy trở lại trong mình.
Tài.
"Nấc thang lên thiên đường".
Bằng Kiều.
K ngờ đâu đó mình vẫn có thể tìm được người yêu những bản tình của Bằng Kiều như mình.
Hoa hồng.
"Hạnh phúc sẽ đến cùng ta. Anh luôn tin thế mà...!"
"Nếu không là hẹn ước em đã chẳng mơ thật nhiều.
Nếu không là của nhau em đã chẳng đau vì anh.
Nếu như lời anh hứa em đã chẳng thêm vô vọng
Và những nỗi đau ngày hôm qua đến khi nào nguôi...
Muốn đi tìm một nơi để được ngủ trong yên bình,
Muốn đi tìm một nơi để ngồi khóc cho sầu vơi.
Để em được mạnh mẽ đi về phía xa con đường
Tìm hạnh phúc cho người con gái đã đánh mất đâu tiếng cười"
"Ngày ngày em vẫn sống, vẫn ăn và vẫn hít thở, vẫn đi trên những con đường ấy…chỉ có 1 điều duy nhất đổi khác. Hà Nội lại thành người quen thôi anh ạh, không còn là người thân như khi anh ở đây nữa. Và em đã bắt đầu tặp ăn những món ăn khác… không phải cùng anh…"
Vài dòng vụn.
Để nhớ. Để hẫng hụt.
Và da diết 1 người ở xa.
Có lẽ mình buông tay.
K ai đủ dũng cảm, thì chỉ khiến nhau đứng hoài 1 chỗ.
"Hơi ấm ngày xưa". Mỗi khi nghe bài này, mình lại muốn khóc.

Chủ Nhật, 24 tháng 10, 2010

CN Văn k36. 24.10.10

Chúng ta đã chiến thắng.
Veo k thích màu áo Đức đen các bạn chọn đâu. Nhưng hôm nay các bạn đã chơi rất đẹp.
Minh Tài, Anh Nguyễn, Hoàng Dậm, Quốc Vĩnh, Vương, Tráng, Tuấn Anh, Hạnh. Các bạn tuyệt lắm.
Cám ơn các bạn đã cho mình 1 giấc mơ. Và đã nghĩ đến cô quản lí nhỏ xíu này.
Sẽ còn cố gắng nữa nhé các bạn!
Chúng ta trẻ lắm. Con đường để tìm thấy tình yêu cuộc đời còn dài thăm thẳm. Nhưng những đường bóng thì ngắn và chiến thắng thì gần.
Cố lên! Vươn thêm chút nữa, chúng ta sẽ chạm được...

Thứ Năm, 21 tháng 10, 2010

Day dứt

Tự dưng muốn có người ngồi với mình trên vỉa hè Nguyễn Văn Cừ.
Muốn có người chen chúc ngồi trên lan can nhà mình với mình. Nhìn ra khoảng không phía trước. Giữa 1 đêm tĩnh lặng.
Muốn có người nói chuyện với mình đến thật khuya.
Muốn có người san sẻ cho mình chút ấm áp, ngọt ngào và 1 bờ vai.
Muốn có người ôm mình vào lòng.
Muốn có người nghe mình khóc.
Muốn có người nghe mình cười những nụ cười thật tình.
Những gì mình đang chạy theo và nắm bắt, có cái gì là giá trị thật sự k?
Cứ phải dè sẻn tình cảm thật khó chịu. Muốn nổ tung lên.
Công việc mang lại những nụ cười thoáng chốc.
Những giới hạn làm mình day dứt.