Ghé blog anh.
Giống mình những ngày đã qua. Những ngày vừa qua mà tưởng đã xa lơ xa lắc.
Xa lơ xa lắc...
Nói những từ ấy mà môi mình run run.
Đâu rồi? Tất cả?
Mà giờ mình rỗng tuếch thế này?
Mình vẫn chưa biết đâu là điều phải nắm bắt, đâu là thứ phải gìn giữ suốt đời. Những giá trị quanh mình cứ xoay xoay đến nhạt nhòa. Nói một từ nặng hơn thì những giá trị quanh mình cứ đảo điên. Hôm nay nó đến thì ngày mai nó lại tan biến. Và những điều khác cứ đến ào ạt. Và rồi cũng nối nhau ra đi.
"có những thứ tưởng chừng là vĩnh viễn...nhưng rồi lại trôi tuột qua tay...không thể nào níu kéo...!
tình yêu...
tình bạn...
anh em...
dạo này mình mất mát nhiều thứ quá. đến nỗi cứ thấy lòng rỗng tuếch, chênh vênh.
đã qua lâu lắm rồi cái thời có thể tin tưởng rằng mọi thứ đều là tuyệt đối.
vẫn là mình thôi...
vẫn là con đường độc hành...chọn lựa như là định mệnh
nhưng giờ đây ngoảnh lại đã chẳng còn ai nữa rồi.
phía sau lưng.
chỉ còn là khoảng trắng.
không phải bản thân mình vứt bỏ...mà bởi mọi người cứ nối nhau ra đi.
đôi lúc tự hỏi.
mình sống sao vậy nhỉ? có khắc nghiệt quá chăng? có tệ hại lắm chăng? hay tại bởi bản thân là một thằng ích kỷ....
một thằng bạn thân...
một ông anh hết lòng tôn kính.!
cảm giác như có một cái gì đó vỡ tan ra thành từng mảnh vụn.
bao nhiêu năm tháng..
ngần ấy buồn vui.!
có lẽ nào như vậy...!
thực sự cần một gì đó để làm điểm tựa..!..
thực sự cần một cái gì đó đủ vững chắc để vin vào...những con người lâu nay mình tin tưởng...những chân tình bao nhiêu năm rồi...tưởng sẽ mãi đậm sâu.
giờ hóa ra cũng là mong manh tất cả...!
tiền bạc, quyền thế...
vô nghĩa cả thôi...
chỉ chân tình còn lại mãi...
ta đã tin để rồi nhận ra mình thật ngốc...khi những người kia cứ bỏ ta đi....
phải chăng bản chất của cuộc đời này...chỉ là tìm thấy để rồi đánh mất...!
đêm lặng lẽ về...một mình gác trọ.!
đành phải tin tưởng vào mình thôi...cái cuối cùng chỉ còn lại bản thân mình...không tin tưởng được vào nữa thì chỉ còn là vô nghĩa.
lại một lần nữa cố gồng mình lên.
chợt phát hiện ra bao nhiêu lâu nay mình không mạnh mẽ như mình vẫn nghĩ...!
vĩnh biệt và cảm ơn tất cả.!
con đường của mình...! cuộc sống của mình...! bước chân của mình. phải tự mình đứng vững..! mà thôi.
tin tưởng tương lai phía trước.
muốn được về cùng ba...muôn được về bên mẹ.
muốn được ngồi bên mộ chị...
để thả lòng mình ra..."
Giống mình những ngày đã qua. Những ngày vừa qua mà tưởng đã xa lơ xa lắc.
Xa lơ xa lắc...
Nói những từ ấy mà môi mình run run.
Đâu rồi? Tất cả?
Mà giờ mình rỗng tuếch thế này?
Mình vẫn chưa biết đâu là điều phải nắm bắt, đâu là thứ phải gìn giữ suốt đời. Những giá trị quanh mình cứ xoay xoay đến nhạt nhòa. Nói một từ nặng hơn thì những giá trị quanh mình cứ đảo điên. Hôm nay nó đến thì ngày mai nó lại tan biến. Và những điều khác cứ đến ào ạt. Và rồi cũng nối nhau ra đi.
"có những thứ tưởng chừng là vĩnh viễn...nhưng rồi lại trôi tuột qua tay...không thể nào níu kéo...!
tình yêu...
tình bạn...
anh em...
dạo này mình mất mát nhiều thứ quá. đến nỗi cứ thấy lòng rỗng tuếch, chênh vênh.
đã qua lâu lắm rồi cái thời có thể tin tưởng rằng mọi thứ đều là tuyệt đối.
vẫn là mình thôi...
vẫn là con đường độc hành...chọn lựa như là định mệnh
nhưng giờ đây ngoảnh lại đã chẳng còn ai nữa rồi.
phía sau lưng.
chỉ còn là khoảng trắng.
không phải bản thân mình vứt bỏ...mà bởi mọi người cứ nối nhau ra đi.
đôi lúc tự hỏi.
mình sống sao vậy nhỉ? có khắc nghiệt quá chăng? có tệ hại lắm chăng? hay tại bởi bản thân là một thằng ích kỷ....
một thằng bạn thân...
một ông anh hết lòng tôn kính.!
cảm giác như có một cái gì đó vỡ tan ra thành từng mảnh vụn.
bao nhiêu năm tháng..
ngần ấy buồn vui.!
có lẽ nào như vậy...!
thực sự cần một gì đó để làm điểm tựa..!..
thực sự cần một cái gì đó đủ vững chắc để vin vào...những con người lâu nay mình tin tưởng...những chân tình bao nhiêu năm rồi...tưởng sẽ mãi đậm sâu.
giờ hóa ra cũng là mong manh tất cả...!
tiền bạc, quyền thế...
vô nghĩa cả thôi...
chỉ chân tình còn lại mãi...
ta đã tin để rồi nhận ra mình thật ngốc...khi những người kia cứ bỏ ta đi....
phải chăng bản chất của cuộc đời này...chỉ là tìm thấy để rồi đánh mất...!
đêm lặng lẽ về...một mình gác trọ.!
đành phải tin tưởng vào mình thôi...cái cuối cùng chỉ còn lại bản thân mình...không tin tưởng được vào nữa thì chỉ còn là vô nghĩa.
lại một lần nữa cố gồng mình lên.
chợt phát hiện ra bao nhiêu lâu nay mình không mạnh mẽ như mình vẫn nghĩ...!
vĩnh biệt và cảm ơn tất cả.!
con đường của mình...! cuộc sống của mình...! bước chân của mình. phải tự mình đứng vững..! mà thôi.
tin tưởng tương lai phía trước.
muốn được về cùng ba...muôn được về bên mẹ.
muốn được ngồi bên mộ chị...
để thả lòng mình ra..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!