Ở đây núi đồi chập chùng. Lúc đứng trước một ngọn núi, anh cứ ngỡ nó là cao nhất và dài nhất. Nhưng khi vượt qua rồi, lại có những ngọn núi khác cao và dài hơn... Anh hi vọng TT của anh thật mạnh mẽ để vượt qua hết thảy những ngọn núi của cuộc đời...
Mình không nhớ rõ. Cái SMS rất dài của anh gửi mình, một năm trước.
Nhanh quá! Một người đến rồi đi.
Sao anh không làm được điều anh nói vậy anh? Em tựa vào niềm tin ấy mà đi qua tất cả. Không ai nói với anh được những lời ấy sao anh?
Sao những ngày này mình muốn đến nơi nào có núi. Nơi nào có những ngọn đồi nối nhau.
Có những ngày mình ôm 500 nghìn tiền sách về nhà. Xếp lên bàn và đọc dần. Đó là những ngọn đồi của mình.
Có những ngày mình ôm một mớ kí ức hỗn độn, và cố nghĩ rằng rồi mình sẽ ổn thôi. Thế là mình đi qua những tháng ngày ấy với một niềm tin dại khờ như thế.
Niềm tin dại khờ không cần biết cái điểm tựa có vững chắc không.
Sao bây giờ mình không thể tin được như vậy nữa? Mình không còn nuốt vào đầu bất cứ quyển sách nào. Nhiều khi bất lực. Cái gì làm cho mình không còn tiếp thu được bất cứ thứ gì vậy? Mình cũng không còn có thể quan tâm và ghi nhớ mọi người trong tim nữa.
Hay chẳng còn cái gì có thể tin được nữa rồi?
Vì thế nên mình không còn dám yêu một người....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!