Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2010

Cúp vô địch đầu tiên

cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn.
lúc những bàn thắng lần lượt được ghi vào lưới. và nụ cười của các bạn tươi rói và lạc quan.
tất cả những yêu thương chúng ta dành cho nhau chính là để có phút giây này đây!

cảm ơn các bạn!


1. điểm danh nào:

số 1. Văn Vương - thủ môn.


số 9. Văn Vĩnh - tiền đạo.


số 6. Ngọc Phúc.


số 4. Minh Tài - đội trưởng.


số 2. Hoàng Dậm .


số 3. Anh Nguyễn.


số 5. Nguyễn Tráng.


Manager. Tường Vi.


2. Lớp chúng mình.


3. "cúp" của chúng ta.


4. Những nụ cười.

Nụ cười tươi nhất mình từng thấy của bạn đấy Tài à! Hãy luôn cười mãi thế nhé, đội trưởng của chúng mình!


Nụ cười của Nguyễn


Thủ môn xuất sắc nhất giải đấu.


Hoàng Dậm - cánh trái.


anh Tráng, người anh lớn dễ thương. hậu vệ xuất sắc nhé!



Vĩnh: "Cái số tao k có mạng ghi bàn!".
Cầu thủ ghi bàn nhiều nhất đội.



Người ta nói nỗi buồn để lại sẹo, nhưng sẽ phai mờ theo thời gian. còn nụ cười và kỉ niệm k để lại sẹo, nhưng chúng ta k thể phai đi trong đời.
mỗi chúng ta đều chất chứa quá nhiều nỗi buồn.
nhưng hãy cùng đan lại cho nhau nụ cười và niềm yêu sống bằng kỉ niệm và nỗ lực nhé!

đội bóng của Vi!

Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

Xa xỉ

Chẳng hiểu sao mà thấy lòng tan nát.
SG sáng nay như đã vào đông. nắng rọi nhẹ lên những ngọn cây phơ phất gió.
làm mình nhớ mùa đông Phú Yên.
chỉ thếu cái lạnh cắt để muốn choàng áo ấm.
"L này, bạn định kéo dài mùa tầm gai của mình đến bao giờ?"
nghe Kết nối yêu thương, bắt gặp cái tâm sự làm mình thổn thức.
mình đã qua mùa tầm gai cũ rồi.
nhưng cái mình đang chìm vào, có là mùa tầm gai khác k, mình k rõ.
"nghe "Goobye my lover" đi a2!"
"k nghe!"
người ta nói cuộc đời này chỉ mỉm cười với những ai biết mỉm cười với nó.
nhưng riêng tình yêu thì k a2 à.
bước ra khỏi cánh cửa k phải dành cho mình đi a2. đừng dấn vào nữa. chỉ thêm đớn đau thôi.
"chắc em còn câm nữa, k biết đến bao giờ, cũng có thể là mãi mãi. nhưng chẳng sao cả. miễn còn muốn sống nghĩa là còn có thể sống"
ừ. mình còn muốn sống.
nhưng khi đã có ý nghĩ sẽ k viết nữa, đã k còn muốn sống với nghiệp viết, thì làm sao văn sống nổi trong mình?
tình yêu của mình bắt đầu vào mùa đông. mùa đông Tuy Hòa cắt lòng. lòng em với tầm gai khi ấy cũng se sắt lại.
tối Noel ấy, em khoác áo, chen vào dòng người đi tìm gì đó khác cô đơn. anh và bạn bè trầm tư bên chén rượu.
uống rượu là uống đắng uống cay.
khoảng cách giữa mùa đông và mùa hè là bao xa nhỉ?
mà hè em thấy lòng đắng vậy?
giữa bộn bề những công việc bây giờ, cứ bước xuống khỏi xe, ra khỏi ồn ã cách đó vài bước chân của SG, em lại nhớ.
nhớ anh và nỗi cô đơn trong em.
giữa bao bộn bề cuộc sống và công việc, em luôn cố dành 1 góc tim mình để mau nhớ, mau quên.
SG chật mà rộng, rộng mà chật. k đủ để hòa tan cái gì, cũng k đủ để làm tan biến điều gì.
mùa đông lại đến rồi.
má bảo về.
nhưng mình sợ về với mùa đông Tuy Hòa.
bao giờ qua hết mùa đông, con lại về nhé má.
ai cũng nói về miền Trung. mà con thì lặng câm k hé môi 1 tiếng. sợ mình bật khóc.
đi quyên góp tiền ủng hộ miền Trung, mà con k mở được 1 lời.
cứ sẩy 1 phút giây ra khỏi bận bịu, là con nhớ quá nhiều.
có ai yêu mình, nhớ mình quá nhiều như mình đã yêu quá nhiều và đang nhớ quá nhiều!?
"cho mình xin tấm ảnh này nhé! Vi có bạn trai chưa?"
"chưa Trinh ạ!"
"mình có bạn trai rồi"
giữa công việc, bạn bè chia sẻ cho nhau chút hạnh phúc và nỗi buồn.
có xa xỉ gì đâu sự mở lòng bạn bè nhỉ?!
nhưng với Vi, hạnh phúc thì xa xỉ lắm mọi người à!

Thứ Năm, 28 tháng 10, 2010

...

"hạnh phúc sẽ mãi về sau , em luôn tin thế mà ,
mình sẽ mãi mãi bên nhau cho đến mai sau và mãi mãi
hạnh phúc sẽ mãi bền lâu, anh luôn tin thế mà
mình sẽ mãi mãi bên nhau đi suốt con đường"
hôm nay làm việc thất bại. quyền lợi của các bạn bị ảnh hưởng. mình thấy tội và buồn muốn khóc. sinh viên, những người xa quê, dạt vào chốn thị thành này. nhìn các bạn và chính mình nhỏ bé, yếu ớt. thấy thương bạn bè. như thương chính mình.
"hạnh phúc sẽ mãi về sau , em luôn tin thế mà ,
mình sẽ mãi mãi bên nhau cho đến mai sau và mãi mãi
hạnh phúc sẽ mãi bền lâu, anh luôn tin thế mà
mình sẽ mãi mãi bên nhau đi suốt con đường"
suy nghĩ lại tất cả. chưa ai từng yêu mình thật sự. chưa ai từng yêu mình quá nhiều.

Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

"Có thể anh là hạt cát, nhưng nhiều hạt cát sẽ tạo thành sa mạc!"

Có thể anh chỉ là hạt cát thôi! Nhưng nhiều hạt cát sẽ tạo thành sa mạc.
Phải! Có thể anh chỉ là hạt cát...
Sợ lắm những ngày nằm bất động, nghe nhạc phát từ điện thoại. Cái loa phát nho nhỏ, thanh thanh, và buồn. Nghe như vẳng từ đâu đó về.
Như nhiều nỗi đau vẳng về từ mọi ngõ ngách kí ức của mình.
Thi thoảng mấy ngày nay mình lại nghe nhạc từ điện thoại. Những bản cũ, chưa hề được thay hay bổ sung. Những bản cũ, trật tự cũ, thanh âm cũ.
Buồn da diết.
Buồn xa xăm.
Tài làm thói quen ấy trở lại trong mình.
Tài.
"Nấc thang lên thiên đường".
Bằng Kiều.
K ngờ đâu đó mình vẫn có thể tìm được người yêu những bản tình của Bằng Kiều như mình.
Hoa hồng.
"Hạnh phúc sẽ đến cùng ta. Anh luôn tin thế mà...!"
"Nếu không là hẹn ước em đã chẳng mơ thật nhiều.
Nếu không là của nhau em đã chẳng đau vì anh.
Nếu như lời anh hứa em đã chẳng thêm vô vọng
Và những nỗi đau ngày hôm qua đến khi nào nguôi...
Muốn đi tìm một nơi để được ngủ trong yên bình,
Muốn đi tìm một nơi để ngồi khóc cho sầu vơi.
Để em được mạnh mẽ đi về phía xa con đường
Tìm hạnh phúc cho người con gái đã đánh mất đâu tiếng cười"
"Ngày ngày em vẫn sống, vẫn ăn và vẫn hít thở, vẫn đi trên những con đường ấy…chỉ có 1 điều duy nhất đổi khác. Hà Nội lại thành người quen thôi anh ạh, không còn là người thân như khi anh ở đây nữa. Và em đã bắt đầu tặp ăn những món ăn khác… không phải cùng anh…"
Vài dòng vụn.
Để nhớ. Để hẫng hụt.
Và da diết 1 người ở xa.
Có lẽ mình buông tay.
K ai đủ dũng cảm, thì chỉ khiến nhau đứng hoài 1 chỗ.
"Hơi ấm ngày xưa". Mỗi khi nghe bài này, mình lại muốn khóc.

Chủ Nhật, 24 tháng 10, 2010

CN Văn k36. 24.10.10

Chúng ta đã chiến thắng.
Veo k thích màu áo Đức đen các bạn chọn đâu. Nhưng hôm nay các bạn đã chơi rất đẹp.
Minh Tài, Anh Nguyễn, Hoàng Dậm, Quốc Vĩnh, Vương, Tráng, Tuấn Anh, Hạnh. Các bạn tuyệt lắm.
Cám ơn các bạn đã cho mình 1 giấc mơ. Và đã nghĩ đến cô quản lí nhỏ xíu này.
Sẽ còn cố gắng nữa nhé các bạn!
Chúng ta trẻ lắm. Con đường để tìm thấy tình yêu cuộc đời còn dài thăm thẳm. Nhưng những đường bóng thì ngắn và chiến thắng thì gần.
Cố lên! Vươn thêm chút nữa, chúng ta sẽ chạm được...

Thứ Năm, 21 tháng 10, 2010

Day dứt

Tự dưng muốn có người ngồi với mình trên vỉa hè Nguyễn Văn Cừ.
Muốn có người chen chúc ngồi trên lan can nhà mình với mình. Nhìn ra khoảng không phía trước. Giữa 1 đêm tĩnh lặng.
Muốn có người nói chuyện với mình đến thật khuya.
Muốn có người san sẻ cho mình chút ấm áp, ngọt ngào và 1 bờ vai.
Muốn có người ôm mình vào lòng.
Muốn có người nghe mình khóc.
Muốn có người nghe mình cười những nụ cười thật tình.
Những gì mình đang chạy theo và nắm bắt, có cái gì là giá trị thật sự k?
Cứ phải dè sẻn tình cảm thật khó chịu. Muốn nổ tung lên.
Công việc mang lại những nụ cười thoáng chốc.
Những giới hạn làm mình day dứt.

Thứ Tư, 20 tháng 10, 2010

Nhạt

Điều mình luôn sợ. Là mình bắt đầu thấy nhớ...
20-10 vô nghĩa.
Mệt mỏi. Cả ngày làm việc với những gã đàn ông k ra gì.
Tại nạn.
Cả người ê ẩm.
Bực bội.
Mệt mỏi.
K 1 cành hoa. K 1 lời chúc thật sự. k 1 hạnh phúc. k 1 êm ái thật tình.
Tất cả những điều ấy làm nỗi nhớ và nỗi thiếu thốn trong mình càng dâng lên dữ dội.
1 cuộc sống quá nhiều xáo trộn. K cân bằng nổi.
Cười nhạt. Nói nhạt. Vui nhạt. Hiểu nhạt. Tình người nhạt. Chính mình nhạt. Yêu nhạt.
Cả những cuộc gặp và những phút giây cũng ngắn ngủi và vội vàng.
Thành ra niềm vui và sự bình yên cũng vội vàng, chóng vánh.
Còn nụ cười và hào nhoáng cứ trải dài.

Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010

Bảo

"khi người ta nói những câu đại loại như "sao cũng được", "nghĩ thế nào cũng được" có nghĩa là người ta đã vứt mình đi rồi đúng k mày?"
"mình mình vật lộn với những suy diễn. nhưng suy diễn chỉ làm khổ chính mình và người đó đúng k mày?"
"tao chịu hết nổi rồi. tự dưng tao thấy mình yếu đuối quá Vi ơi!".
biết khuyên mày thế nào đây Bảo!? khi tao cũng từng như vậy. và cứ phải đi cho qua hết đau khổ mới thôi được đau khổ.
giá mà mày ở đây, tao sẽ chạy đến và cho mày mượn bờ vai của tao.
tao chỉ có bờ vai và sự im lặng thôi.
tao hiểu Bảo ạ! nhưng tao k biết phải làm sao.
tao đã loay hoay, đang loay hoay. tao k nhìn thấy gì để nói cho mày 1 câu.
ngày mai mặt trời vẫn lên mà mày. đánh mất tất cả, chúng ta cũng còn lại chính mình mà!

Chủ Nhật, 17 tháng 10, 2010

Xa và gần

Hiểu 1 người và 1 người hiểu mình. thật khó có được điều ấy trên đời.
nhưng còn khó khăn hơn khi càng hiểu nhau, càng dễ đánh mất nhau.
đã quá nhiều mất mát. vì hiểu nhau và k hiểu nhau.
1 người gần đó mà cũng xa đó.
kí ức xa đó mà thật gần.
chính mình cũng mông lung.
điều gì làm nên sự chia cách?
điều gì làm nên sự chùn bước và ra đi?
tự dưng mình mông lung cả cách để yêu một người. làm sao để yêu một người!?
mông lung cả việc làm sao để đáng yêu trong mắt người khác.
mình cứ sần sùi như sự câm lặng trong mình.
bây giờ mình k hiểu ai, và cũng k ai hiểu mình. mà hiểu nhau làm chi. chỉ càng nhanh chóng xa nhau.
bạn bè, cứ chạm được vào một chút, mình cứ đưa 1 chút cái vỏ sần sùi thật sự ra, là tất cả lại tan biến.
vài người khác, chỉ cười và giật lùi.
có ai lặng người và chấp nhận k?
dạo gần đây mình sợ việc có ai đó tiến sâu vào cuộc sống của mình.
rồi cũng chỉ tan biến thôi.
tan biến hết thôi!

Thứ Bảy, 16 tháng 10, 2010

Đã qua

"Hãy ôm tôi đi và nhấm nháp vị ngọt của bắt đầu
Dẫu biết có ngày chúng mình sẽ không đi đến cuối
Nhưng bây giờ, em trong vòng tay, mắt nhìn tôi vời vợi
Tôi tiếc gì mai sau!?"

"Quay đầu lại có nghĩa là phá hoại
Là đập dần những thứ khổ công xây

Quay đầu lại có nghĩa là ... trở lại
Không thèm đi cho đến cuối cùng

Quay đầu lại hẳn nhiên là rất dại
Quá nửa đường con toan tính lung tung

Nhưng không quay lại mới chính là thậm dại
Khi biết rõ mười mươi mình không thuộc về chỗ-cuối-cùng"

Lâu lắm rồi, lật lại những dòng cũ đọc.
Mâu thuẫn thật.
Con người...!
Dẫu sao cũng qua hết rồi.
Mình cũng chẳng còn là mình. Hay mình lại là mình? Mình bây giờ mới là mình!?
Mình không biết.

Thứ Năm, 14 tháng 10, 2010

Thảng thốt

"hãy bay lên và chạm đến những áng mây
Maria Ave Maria
mạnh mẽ lên và đương đầu với những cơn sóng dữ
Maria Ave Maria"
Rock.
mình thích.
có những khi cái đầu tưng tưng của mình 1 bên nghe chua chát Lệ Quyên, 1 bên nghe rock.
um... khi người ta chán đời nhất, người ta khao khát sống nhất. hay khi người ta khao khát sống nhất, đó là lúc những nỗi chán đời chực chờ đẩy ta vào vực thẳm..!???
các bạn làm mình sống lại một mình dường như đã chết đi từ lâu lắm rồi. quá nhiều công việc và nhiệm vụ. nhiều khi thấy đuối khủng khiếp.
nhưng mình vui.
mình lại được là mình.
các bạn dễ thương lắm!
"dạo này tao thấy tao viết khủng khiếp mày ơi. nhưng tao cứ có cảm giác rồi tao sẽ bị đứt phựt 1 cách đột ngột".
"phải rồi. tao cũng từng viết khủng viết khiếp. nhưng trống rỗng. viết quanh viết quẩn k lóe sáng được điều gì. đó là lúc mình cô đơn nhất. nhưng điều ấy có nghĩa nỗi cô đơn chưa cùng cực. và rồi nó sẽ cùng cực. khi ấy mày sẽ bị câm. câm thật sự"
Bảo. tao hiểu mày đang thế nào. dẫu rằng chưa bao giờ tao hỏi và chưa bao giờ tao thật sự biết. nhưng cứ có cảm giác rằng tao hiểu mày.
nghe Maria đi mày. Kim Ah Yoong hát tuyệt lắm mày. khi nghe điệp khúc "Maria Ave Maria" vang lên, tao muốn hát, tao muốn khóc, tao muốn đi, tao muốn sống.
"anh có biết khi nào thì ngồi trước cửa sổ chat, người ta k bik nói gì k?"
"k"
"đó là khi có cái gì đó đang đổ vỡ"
thời gian là cần thiết, nhưng có những giai đoạn ta phải quyết định, kẻo sẽ rơi mãi mãi.
hôm nay, sao mình cứ nhớ 1 tiếng gọi "Vi!" thảng thốt vọng về từ kí ức.
"Vi!".
và mình rơi nước mắt. khóc mình quẩn quanh, mệt mỏi.
nước mắt của mình ngày trước.
tận sau này, gần 1 năm dài qua rồi, thi thoảng khi mệt nhọc và mờ mịt quá, mình vẫn nghe tiếng gọi ấy văng vẳng về.
gọi thảng thốt. như mình đã đi xa lắm, đã vuột hẳn khỏi thế giới ấy mất rồi.
và thật sự mình đã vuột hẳn.
đã đi thật sự.
có ai đó gọi mình ko?
mình thèm 1 đôi mắt dõi trông mình, 1 vòng tay dang sẵn, và 1 tiếng gọi thảng thốt.
gọi mình về.
chờ mình về.
mong mỏi mình về...
phía ấy... k một ai...

Thứ Tư, 13 tháng 10, 2010

Những vòng tay

Hôm nay đến lớp, cô giáo nói về những khó khăn của sinh viên và bao người bon bả giữa SG.
tự dưng mình rơi nước mắt.
tự dưng khóc.
tự dưng nhớ nhà.
tự dưng muốn gặp người thân.
tự dưng thèm gia đình.
những người xa quê san sẻ cho nhau chút gia đình. sao cứ thấy điều ấy xa xôi quá!! vì cuộc sống k cho phép người ta. và vì người ta quá vô tình.
giữa cuộc đời này, sao khó tìm được những vòng tay giang ra cho nhau k điều kiện đến vậy...!!

Giới hạn

"bao giờ Vi về quê?"
"tui chưa định về. nhớ nhà. nhưng k định về".
"sao vậy?"
"k muốn gặp vài người".
thật ra là k muốn gặp chính mình thôi.
4 ngày bận muốn phát điên. lòng vui khấp khởi. nhưng cái thèm tình thân của mình càng dâng lên não nề hơn.
"trông Vi cứng thật đấy. hét ra lửa. ai cũng phải nghe".
tui cũng yếu đuối thôi mà nhóm. nhóm mình chưa thấy tui lúc yếu đuối đó thôi. chỉ mong nhóm mình làm việc với nhau thật tốt.
thèm tình thân. thèm những nụ cười. thèm chân thành. thèm ấm áp.
nhưng giữa SG quá sôi động này. giữa cuộc đời đầy những cách ngăn này. có ai thật sự dành cho mình.
"anh rất ghét kiểu đàn ông đến với em mà thăm dò tình cảm của em. anh đã hi vọng người ta còn hơn thế nữa. nhưng hóa ra chỉ có vậy thôi..."
trăn trở chi mà nhiều vậy anh.
chúng ta tập cách chấp nhận thôi anh. chấp nhận những giới hạn. chúng ta cũng có những giới hạn mà. và hãy nghĩ đâu đó quanh chúng ta, có những người phải chấp nhận chúng ta.
SG những ngày k có nắng. mưa rả rích suốt.
mình k thấy lạnh. có 1 người thấy lạnh, thấy tê tái. nhưng mình thì k.
vì mình k đơn độc hay vì mình đã quá chai sạn rồi?
người ta bảo khi mình đã đi qua giới hạn, thì sẽ k còn cảm thấy gì nữa.
mình đã đi qua giới hạn của cô độc? hay vì mình k còn đơn độc?
mình k thể thoát khỏi cảm giác rằng người ấy k phải của mình, k phải dành cho mình.
"start a new love with a new person"
hôm nay Trinh để status vậy.
tao nói điều sau đây k phải dối lòng đâu Trinh.
mày đừng để cảm giác muốn kết thúc điều cũ thật nhanh làm mình nhầm lẫn.
tụi mình. đến giờ phút này k thể hi vọng và tin vào 1 sự bắt đầu khờ khạo và nguyên sơ như ngày cũ. tụi mình phải chấp nhận vết thương và giới hạn của chính mình và những người quanh mình.
mạnh mẽ lên mày. cứng cỏi lên.
tao cũng vậy.

Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2010

Mong manh

SG. những cơn mưa.
hôm nay. công việc ở trường. dầm mưa và lội nước ì ạch. cái dù k có ích gì trong cái lạnh vây kín da thịt và tâm hồn.
mình nhớ.
mình nhớ.
nhớ gì k rõ.
mưa Tuy Hòa xa lắm rồi. mình quên cả mùi hoa sữa góc đường Trần Hưng Đạo. quên luôn hình ảnh mặt đường loang loáng nước dưới mưa. quên mùa bão nhiều kỉ niệm.
quên 1 mình đã từng qua.
quên hết.
vậy mà nhớ mưa Bà Rịa.
nhớ bờ vai chị. nhớ nụ cười anh. lấp lánh.
mình nhớ tình thân.
cứ phải gồng mình lên cho vững để thốt ra lắm những điều cứng cỏi, thách đố.
nhưng có ai nhận ra mắt mình nặng trĩu buồn.
"mày cười cứ như chưa từng được cười Vi ạ!"
"ừ. cứ như tao chưa từng cười đẹp đến vậy phải k mày? nhưng biết gì k?! tự dưng tao thấy mong manh. nụ cười của tao ấy. nó mong manh..."
và suốt 1 ngày dài, mình quanh quẩn với điều ấy. và nhiều điều ập đến. mình đối mặt. sóng gió bên ngoài. sóng gió bên trong. mình vương vất buồn.
vương vất nhớ.
"có lẽ. mày sẽ khó tìm được hạnh phúc lâu dài. mày quá nhạy cảm với cuộc đời".
hạnh phúc bền vững nó có 2 vế đấy mày. thật sự và dài lâu. 2 vế ấy đi đôi mới nhau mới thành bền vững.
tao đang cần thực sự. vài người quanh tao đang khao khát dài lâu.
đó là sự khác nhau giữa 1 người trẻ và 1 người trưởng thành.
"người trẻ có cái lí của người trẻ. người trưởng thành có cái lí của người trưởng thành. đời bắt ta k thể thông cảm được cho nhau. chấp nhận thôi anh".
khi mình nói ra câu ấy, anh bật cười. và sau đó, 1 đêm dài 2 anh em nói về điều ấy.
chi vậy anh? cũng chỉ có 1 lí do ấy thôi mà. lí do mang tên "chấp nhận".
"anh đã hi vọng sẽ hơn thế nữa. nhưng chỉ đến vậy mà thôi".
ừ. chỉ vậy thôi anh ạ.
chỉ vậy thôi...
"chưa hết buồn sao em?"
"chưa chị ạ. cứ vương vất hoài như ma mị"
"1 tình yêu và nhiều tình thân của em vừa qua đời sạch trơn.
giờ em quanh quẩn với thế giới mới
.
k biết đâu là tình thân.
đâu là tình yêu.
đâu là thật sự.
đâu là thoáng chốc.
đâu là vững bền.
đâu là mong manh.
em quanh quẩn.
thấy thừa mà thiếu.
k một mình.
mà cứ cô độc dài dài"
đoạn chat 1 chiều của mình với chị Trung Uyên.
mình quanh quẩn.
mà SG thì cứ mưa.
lại muốn đi.
nhưng trốn hoài có được k? thế giới này cũng có nơi nào là của mình mà trốn hoài trốn mãi!?
mong manh.
..

Thứ Sáu, 8 tháng 10, 2010

...

Ngày mai mình sẽ rời nơi này về lại với SG và đối mặt.
"Làm gì có bình yên nào mà k xót xa".
Hôm nay ghé blog Bảo, Bảo viết thế.
Xót xa...
Mình lại nghĩ. Lại mâu thuẫn.
Mình đang hèn nhát hay đang đi đúng đường. Mình k bik. Người ta bảo dừng lại một bước để tiến lên 3 bước. Mình dừng lại quá lâu để gọi là 1 bước rồi. Mà chưa thấy tiến. Vì trong chính mình còn quá nhiều mâu thuẫn. Những mâu thuẫn giản đơn lắm, mà k thể gọi tên và vượt qua.
1 cái SMS lâu lắm rồi của chị Thư mà mình nhớ mãi: "Chị k muốn lại lao vào thứ tình yêu mà chị biến thành vật hi sinh". Nhưng rồi lẩn tránh thì rồi thứ tình yêu khác chị chọn, có mang lại hạnh phúc cho chị k? Có mang lại thỏa mãn cho chị k? Có mang lại bản ngã cho chị k?
Tụi mình còn quá trẻ.
"Em còn quá trẻ để có thể dung hòa được nỗi đau và chấp nhận". Chị Thủy từng bảo mình như thế.
Điên hết mình để cho con người mình nó thoát ra, nó reo vang, gọi tên. Mà có cái gì cứ dằn lại.
Ánh mắt đã khác và cảm giác gia đình.
Mình muốn về với má. Nhớ má đến nao lòng.
Những lần sau về quê mình có gì!? Một tình yêu đã qua đời và vạn tình thương đã qua đời. Bạn bè mình cũng còn bao nhiêu đứa được vẹn nguyên?! Mới 1 năm mà tất cả đổi thay xoành xoạch. Những nụ cười k còn ngây thơ nữa. Những đôi mắt chẳng còn trong veo. Chúng ta nhìn đời vẩn đục. Chúng ta quẩn quanh với chính mình.
Ninh ạ! Chẳng hiểu sao cứ mỗi lúc nói chuyện với mày tao cứ muốn thốt lên lời xin lỗi. Nhưng tao cũng sợ lời xin lỗi ấy làm mày cảm thấy bị thương hại.
Chúng ta dẫu sao cũng phải lớn. Hà cớ gì tao cứ bảo mày phải vẹn nguyên là Ninh tao từng biết mày nhỉ!? Tao làm gì có quyền. Dẫu sao cả tao và mày cũng phải lớn. Có điều tụi mình lớn quá dở. Qúa dở...! Để có cái vẩn đục của cuộc đời nó cười phỉ báng vào cái trắng trong của tụi mình. Chỉ có 1 ngọn núi, mà sao tao leo mãi k qua. Mày cũng vậy. Leo mãi k qua.
Viết vội những dòng này vào một buổi sáng một mình ở Vũng Tàu. Cười. Mình cười đến mỏi cả miệng và cười đau bụng. Mình cười thật đấy. K gượng tí nào đâu. Gần 2 năm ròng ai cũng bảo nụ cười của mình giả dối. Giờ mình cười thật đấy. Có điều những nặng nhọc trong lòng nó chưa tiêu tan hết thành mây khói.
Đôi lúc một cái tin nhắn nhẫn tâm của những người cũ cũng làm mình muốn khóc.
Con muốn về, má ạ!
Con muốn về.
Nhưng về rồi con có tìm được gì k má!?
Sao chẳng nơi nào là của con thật sự.
Cũng chẳng phía nào quanh con làm con hài lòng với chính mình mà k trăn trở.
Vũng Tàu...
Em đi nhé, mọi người...
Tao vừa đến Vũng Tàu. Mùi biển mằn mặn. Tao thích...
Tượng chúa giang tay, tao cũng giang tay...
Dãy núi nối dài từ tượng chúa sang hải đăng này là Núi Lớn...
Nghinh Phong là đón gió Đức ạ! Giang tay ra đón cuộc đời đi, và hét lên 1 tiếng với cuộc đời...
Mày ơi, tao đang ăn bánh kem...
Các em vừa chớm hiểu về cuộc đời, k còn là tờ giấy trắng, nhưng các em chưa hiểu hết, nên cứ phạm sai lầm...
vết chàm...
Vũng Tàu... một bên là núi, một bên là biển, giang tay là chạm đến chính mình...
Chậm và vội...
Em k muốn lại làm vật hi sinh... Em k bik mình đang hèn hay đang nghĩ đúng... Em đang đúng đấy pé ạ! ...
Yêu hết mình mà hi sinh sao em... Em muốn có 1 thế giới là của riêng em...
Em mâu thuẫn. Sao k thể thỏa mãn nổi mình...
Mày là đứa tham lam Vi ạ!... K, tao chẳng tham lam. Tao k bik gọi đó là cái gì...
Vũng Tàu.

Thứ Ba, 5 tháng 10, 2010

Gía mà...

"Giá mà ta biết ta buồn thực

Ta uống cho say khướt cuộc này

Ta dựa vai người ta khóc ngất

Ta muốn say mà, ta muốn say


Giá mà ta thiếp đi một chốc

Tỉnh lại thấy người đang nắm tay

Phải mà người biết trăm cơn mộng

Chỉ nhớ người thôi - nhớ rất đầy


Giá mà ta gặp nhau trước nhất

Trước thưở lòng ta gặp gió giông

Ta sẽ yêu người như hoa lá

Của tuổi hồn nhiên, mộng trắng trong


Giá mà, người ạ, người đến sớm

Ta chẳng phải đi hết một vòng

Ta đã chẳng về ngôi miếu cũ

Sống ngày thờ thẫn chẳng chờ trông..."

Thứ Sáu, 1 tháng 10, 2010

...

Rơi nước mắt k phải giữa đêm trắng 1 mình. Mà giữa 1 buổi trưa SG k có nắng.
Muốn 1 lần nói, 1 lần khóc, la hét hết những câm lặng.
Cô nhìn thấy nước mắt đau khổ của em đc 2 lần, 1 giữa lúc say, 1 giữa lúc k còn câm lặng và chịu đựng thêm nữa.
Cô có biết nước mắt em còn là những đêm dài nửa năm nay??!!
Những đêm trắng 1 mình. Đốt cháy dần trái tim mình trên lửa cô đơn.
Gìơ em câm lặng thật sự, k còn có khả năng nói nữa.
Trái tim em cũng khô chát lại rồi.
Mình ko biết phải làm gì cho lòng trút hết oán giận. Ko biết phải làm gì để lòng nhẹ thơi thới dấn lên những bước dài mà sống.
Bế tắc. Như sự câm lặng dài dằng dặc trong lòng mình, chảy trôi thành câm nín k nói và k viết nên lời.