Thứ Hai, 30 tháng 8, 2010

...

Vào ngày hôm ấy, em đã giận quá, và xé nát tất cả, đập vỡ tất cả, vứt đi tất cả, delete tất cả. Và nói với anh Nhánh một câu thật đau lòng.
Có điều này anh không bao giờ hiểu được đâu. Vì trái tim anh không còn chỗ cho em nữa. Đó là nỗi đau của em.
Có thể anh và mọi người cho rằng em hỗn và giận vô lý. Nhưng thật sự em không tìm thấy được sự cảm thông, tôn trọng và yêu thương trọn vẹn ở mọi người. Không một chút nào. Không một chút.
Em cũng không bất cần. Cố nói điều ấy cho anh hiểu mà anh ko thể hiểu.
Anh chạy trốn điều gì vậy anh? Mà trốn tránh em? Hay chán ghét em rồi!?
Em trả lại thế giới của anh cho anh đó. Anh không cần lo sợ mất chúng để phải giải thích đi giải thích lại với mọi người về chuyện riêng vậy đâu. Vậy là đang đay nghiến em anh biết không?
Vậy là đang đay nghiến em.
Em chưa từng giận ai đến mức đập vỡ tan hết vậy đâu! Đập vỡ tan tất cả kỉ niệm. Đập lap, đập điện thoại, xé sách, vất hết.
Với em và với anh, những thứ ấy quý giá thế nào anh biết đấy.
Vậy mà em đập hết. Buổi tối hôm ấy, em đập hết.
Em cũng không qua lại gì với những người trên ấy nữa đâu. Mảnh đất Hòa Trị, em trả lại cho anh. Không còn là của chung nữa, giờ là của riêng anh thôi.

cho anh Biên

"em.
có cảm giác như em đã thay đổi nhiều. nhưng không hiểu sao cái cảm giác bất cần của em làm anh thấy sợ. anh biết những đổ vỡ, mất mát anh gây ra cho em là quá lớn. nhưng mong rằng em đừng vì vậy mà đánh rơi tất cả. em vẫn còn nhiều thứ đáng giá để phải giữ lại bên mình.
đừng như anh."

“Đó là một người đàn ông cao to, vững chãi, đôi bờ vai rộng và vòng tay rất lớn. Nhưng em và anh ấy không có duyên, đến với nhau khi tất cả khát vọng đã hao mòn. Nên bây giờ lỗi hẹn. Chuyện thường trên cuộc đời ấy mà. Khi người ta chưa đủ vững vàng để yêu nhau. Giờ thì nguôi ngoai nhiều rồi”
“Tất nhiên em còn nhớ rất nhiều. Nhưng là nhớ về một mối tình đã qua. Em không ám ảnh về điều ấy”
“Bây giờ thì em thấy bình yên lắm. Không còn nghĩ gì về những điều đã qua. Cuộc sống còn dài phía trước. Em phải nghĩ về điều ấy và đi tìm tình yêu đích thực của mình.”
“Đó không phải là người đàn ông dành cho mình. Người ấy đang đợi mình tìm ra ở một nơi nào đó” và “Hãy nhặt lại cho tôi những lá vàng”, để mùa xuân lại đến."

Post linh tinh. Cái dòng màu tím là chút ngắn ngủi anh dành cho mình. Còn cái đoạn màu hồng là mấy dòng chat với anh Biên mình lưu lại. Em từng nói dối anh nhiều, nhưng riêng điều này là thật lòng đấy anh.
Anh Biên nè!
Hơn một năm rồi, giờ anh mới bình tĩnh một lần nghe em nói những điều ấy. Anh đang chán nản và mất niềm tin vào cuộc sống. Em không biết mình có đang đèo bòng và buồn cười không. Nhưng em mong và em cũng tin mình giúp được anh.
Cố lên anh nhé. Cuộc sống không như anh nghĩ đâu.
Như em nè anh. Mọi thứ đang tệ bạc dần trước mắt em, nhưng em vẫn tin và vẫn sống. Dẫu niềm tin ấy không còn như trước nữa.

Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2010

Cho một người...

Viết cho một người.
Lần đầu, và có thể là duy nhất.
Em hay nói cứng với anh. Điều ấy làm anh đau nhiều.
Ngày nào đó đọc được những dòng này, cho em nói một lời xin lỗi.
Nhưng anh à!
Sống thật lòng hơn nữa. Đừng ôm tất cả cho mình như vậy. Thật lòng với em, em sẽ là người bạn tốt nhất có thể.
Đừng để một ngày ko thể nhìn mặt nhau.
Lần sau gặp lại, em hi vọng anh lại là anh em từng gặp và từng biết.
Giờ nếu anh muốn bình yên, em sẽ im lặng.
Chào anh nhé!
Sống thật tốt! Thầy giáo của em!

Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010

Linh tinh

"Có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề..."
(Trịnh)

Sẽ chẳng bao giờ...

Chiều nay xem phim. Thấy hình ảnh một người đàn ông nắm tay vợ khóc, xoa bụng vợ. Nước mắt đàn ông rỏ xuống nhìn uất lòng. Vợ anh bị sẩy thai.
Nước mắt đàn ông cũng là hạnh phúc.
Một người đàn ông có thể khóc vì tao”. Mình đã cười và nói với Chìn như thế. Cười thật buồn. Cho chính mình.
Chị đừng cười nữa. Nhìn trống rỗng lắm!
Không cười chẳng lẽ chị lại khóc à!?
Chống chế thằng em trai bằng cái lí lẽ buồn cười. Ừ! Chị biết chị thế nào chứ. Chị trống rỗng từ nhiều tháng nay, từ một năm nay, không phải đến tận bây giờ mới vậy em à!
Dạo này chú hàng xóm hay mở Trịnh do Khánh Ly hát. Thế là dù không cố ý, từng ca từ của Trịnh lại thấm vào lòng, dẫu đã từng dặn lòng không nghe Trịnh nữa để thôi nhớ.
Cát bụi, Diễm xưa, Hạ trắng, Biển nhớ... những bài hát quen thuộc mình hay ngân nga thời gian trước. Lâu lắm không còn thói quen cafe một mình, ngân nga Trịnh. Chợt nhận ra lâu lắm rồi lòng quá lộn xộn và chật chội.
Tối nay thèm quá không nhịn nổi, nghe Trịnh một mình đến gần sáng. Giọng Khánh Ly như vọng lại từ nơi xa xôi nào lắm. Vọng về từ kí ức...
Trịnh khuấy lên những thanh âm giản dị của nỗi buồn đã lâu lắm mình lãng quên. Bị cuốn theo quá nhiều chật chội.
Mấy đứa bạn hay khen mình hát Trịnh nghe khá ổn. Nhưng chưa bao giờ mình hát được trọn bài. Thường thì ngâm lên cái dạo đầu, khá lắm thì nửa bài. Não quá không thể hát nổi. Trịnh không phải khi nào cũng viết về nỗi buồn, nỗi nhớ. Nhưng nghe cứ thấy nhớ, thấy buồn, thấy thiếu, thấy xa vắng...
Thằng Bảo hay bảo mình ngâm Biển nhớ cho nó nghe. Chưa bao giờ mình hát Trịnh cho một người nghe thì phải. Và sẽ chẳng bao giờ...
Ghé blog anh. Post tấm ảnh chụp anh nhìn xa xôi ra khoảng không gian trời nước. Cái dáng quen thuộc. Tự dưng em lại nhớ. Tự dưng lại ao ước có em đứng đó cùng anh. Em nhỏ xíu, lọt thỏm vào cái ôm của anh. Em yên tâm dựa vào anh, và đan vào tay anh.
Nhưng đã xa lắm rồi.
Anh đứng đó một mình. Cô đơn lắm phải không anh!?
Cô đơn lắm phải không anh!?
15.7.2010
Tường Vi.

...

"E hèm!!!
Cái câu "Và tôi biết..." trên status là lượm được trên blog của tao phải hem pạn iu?
Thiệt ra thì mày à! Có câu này, mày nghe chưa nhỉ!? "Tình yêu là một bản tình ca". Tình ca chỉ đẹp khi kết thúc đúng điểm dừng của nó. Vì thế, cái gì nên kết thúc thì hãy kết thúc. Dẫu đớn đau đó. Nhưng nếu kéo dài mãi, thì chỉ là những dư vang rất dở.
Mày hiểu điều tao nói ko Trinh?
Người ta bạc bẽo với mày. Nhưng đừng hận. Càng hận chỉ càng lâu quên thôi. Lấy nhớ để tìm quên mày nhé! Giữ lại tất cả những gì đẹp đẽ nhất thôi. Còn lại thì đừng nhớ.
Mày xinh lắm đấy. Nhất định mày sẽ được hạnh phúc."
Reply cho cái entry của Trinh.
Và post lại cho chính mình hãy nhớ...

Thứ Năm, 19 tháng 8, 2010

...

Muốn viết vài dòng. Nhưng nhiều quá, không biết phải viết thế nào cho hết.
Mình lại nghĩ về anh.
Chất đầy.
Chan chứa...

Chủ Nhật, 15 tháng 8, 2010

Entry cuối cho Thảo

Đây không phải entry đầu tiên tao viết cho mày, nhưng sẽ là entry cuối cùng.
7 năm có mày trong cuộc đời. Buồn và vui, nụ cười và nước mắt, thăng và trầm. 4 đứa đi qua biết bao nhiêu.
Giờ thì phải kết thúc.
Tao không biết có phải tại tao không. Tao đã rất nhiều lần cố nói cho bọn mày hiểu là 1 năm nay, tao gần như túng quẫn với cuộc sống của mình. Nhưng mày và cả bọn mày dường như không hiểu cho tao.
Ngày trước, cuộc sống giản đơn, tao có thể cân bằng. Thì chất keo giữa bọn mình là tao. Nhưng nếu không còn tao, thì bọn mày cũng hãy quan tâm và nhớ đến nhau chứ. Tao đi học ở xa. Không còn thời gian và bình yên chạy lên chạy xuống với bọn mày, bọn mày cũng hãy nhớ đến tao mà gắng giữ tình bạn này. Sao lại để xa cách đến nỗi như bây giờ??
Chìn nó bảo đã níu mày nhiều. Nhưng tao lại không muốn níu. Bọn mày, đứa nào cũng có những nhút nhát của riêng mình. Tao đã rất mong bọn mày mạnh mẽ sống. Đã từng nói rất nhiều, làm rất nhiều. Đã hy vọng nhiều. Và từng mong tất cả không trở thành ảo vọng.
Nhưng giờ thì thật sự đã là ảo vọng.
Ngân rớt với số điểm rất thấp, nguyên nhân vì cái chậm chạp. Kết quả thấp ngoài sức tưởng tượng. Nhưng không phải chưa từng nghĩ đến.
Chìn thiếu 0.5 điểm. Lúc đó, nếu mày nghe tao, ngồi dậy và viết thêm chỉ 1 dòng môn Sử thôi. 1 dòng trị giá 0.5d. Trị giá cho việc mày đậu đại học. Trị giá cho con đường phía trước của mày. Trị giá tương lai và cuộc đời mày. Hãy rút cho mình một bài học, như tao đã nói, và hãy sống khác. Mày còn đến 40 năm cuộc đời, và còn hơn thế nữa. Hãy sống thật khác, thật khác Chìn 7 năm qua của tao.
Còn mày, Thảo à. Tao xin lỗi. Thời gian anh mày mất, tao đã không thể ở bên mày như tao đã từng 7 năm qua. Đừng như thế. Đừng tự thu mình vào cái bóng của chính mình. Mạnh mẽ lên. Sống như mày đã từng. Gia đình mày nghèo, nhưng nghĩa tình thì sâu đậm. Hãy sống để là niềm tự hào, chứ đừng làm cho cuộc đời của mình tồi tệ đi như vậy. Tao không muốn mày lặp lại cuộc đời quẩn quanh như nhiều đứa con gái tuổi mình. Rớt, rồi ở nhà, làm hạt điều, rồi lấy chồng, sinh con, và cuộc đời dừng tại đó. Tao mong Thảo của tao sẽ đi cao, đi xa. Mày rất thông minh và giỏi. Nhưng ý chí thì không mạnh mẽ. Tao đã không thể làm được gì cho mày rồi. Phần còn lại của cuộc đời, không thể đi cùng mày. Mày hãy sống thật tốt nhé!
Xin lỗi mày Chìn à! Nhưng điều tao lờ mờ nhận ra và lo sợ lâu nay đã đến. Tao không thể níu kéo thứ tình bạn không keo sơn, vững bền về bản chất được. Tao biết mày tiếc nuối nhiều. Nhưng dũng cảm lên mày nhé. Tìm kiếm một tình bạn thật sự cho mình, và tìm một người đàn ông dành riêng cho mày. Mày rất xinh. Sống mạnh mẽ và tài giỏi để thật xinh mày nhé! Đừng tự ti như vậy. Hãy đứng dậy vươn vai thoát ra khỏi những giới hạn do chính mày đặt ra đi.
Tao xin lỗi vì đã nói quá cứng rắn với mày. Mày buồn nhưng đừng oán mày nhé. Những điều 7 năm qua tao đã nói rất nhiều với 3 đứa bọn mày, tao sẽ không bao giờ nói nữa, kể cả những điều tao hi vọng ở mày. Hãy nhớ lấy lời tao và sống tốt để trở thành niềm tự hào của tao bọn mày nhé. Dẫu đã chẳng còn là bạn nữa.
11.08.2010
Tường Vi.

P.s: Những tháng ngày của sự đổ vỡ và kết thúc. Lần lượt từng thứ rơi xuống, rơi xuống. Đôi tay mình nhỏ xíu và ngày càng thô ráp. Vì đã nắm níu quá nhiều. Giờ thì lần lượt từng thứ trượt khỏi tầm tay.
Mình 18 tuổi hay bao nhiêu tuổi vậy nhỉ!? Sao lại già cỗi và mỏi mệt thế này. Mấy ngày gần đây nhiều người lớn biết tin mình đậu đại học đến chúc mừng. Ai cũng thốt lên sao ốm dữ vầy con!? Hì. Con cũng hổng biết khi nào con lại là con trước kia nữa.
Chắc không bao giờ nữa...
Chiều qua chị Thư tự dưng rối rít giải thích với mình về thứ tình yêu chị đã chọn lựa. Dù mình chẳng hề thắc mắc hay trách cứ. Chị à! Em đã không thể nói thẳng với chị điều này. Chị nghe 2 câu này chưa?
“Tình yêu là cảm xúc, chứ không phải một quyết định”
“Thật bất hạnh cho ai đó khi bắt đầu một tình yêu mà không tin nó là vĩnh cửu”.
Chị mỏi mệt rồi phải không? Bây giờ chị muốn chọn lựa chứ không đuổi theo nữa phải không? Em hiểu. Em rất hiểu. Và em không trách điều ấy.
Nhưng chị à! Khi người ta không yêu....
Đừng để mình lại rơi vào ngõ cụt bởi chính cái chọn lựa mình cho rằng hạnh phúc.
Chiều nay em gặp chị Quyên. Không biết có phải lần gặp cuối không. Em rất mệt mỏi. Nhưng vẫn phải đối mặt với buổi chiều hôm nay.
Thực sự, anh chị ạ! Những ngày này, em chỉ muốn ngồi ở góc nào đó thật bình yên, xa hết hình ảnh và âm thanh trên cuộc đời. Ngồi với ai đó có thể hiểu được em, hiểu được những gì em nói. Ngồi với ai đó để thấm dần câu chuyện, thấm dần bình yên và hơi ấm. Để lòng em thôi đôi lúc nhói đau và buốt lạnh.
Em chỉ muốn như vậy.
Không muốn tiếp tục đối diện với những câu chuyện nặng nề với ai khác và tiếp tục sự đùa cợt, đuổi bắt của lũ con trai. Không muốn tiếp tục những nụ cười giả dối. Những câu chuyện ồn ào.
Em thật sự chỉ muốn bình yên và lắng lòng như vậy.

Thứ Hai, 9 tháng 8, 2010

Dili

Hôm nay ghé web của Dili.
Có những nhà văn ko phải mình yêu thích văn chương của họ, mà chính bởi con người.
Một người con gái độc lập, cao lớn và phong cách. Sống là mình, cho mình.

Một người con gái có thể làm bất cứ điều gì và đến bất cứ đâu, dẫu chỉ
một mình.
Người con gái mình ao ước.


Vô vọng


Sáng tác: Tường Văn

Có những lúc em muốn hi vọng
Tình sẽ quay gót, người cũng quay về
Bàn tay nhẹ cầm bàn tay, nâng niu âu yếm, ấp ôm trái tim mỏng manh…


Và cũng vì thế em đã vô vọng
Tình yêu vụt bay như cánh chim trời
Một đêm biệt ly dù sao cũng đến
Anh không bao giờ thuộc về em…


Sóng cứ thế gào thét nơi đại dương vô tận
Giống nỗi nhớ em đã trao cho người
Mãi mãi sẽ chỉ thấy anh ở trong giấc mộng
Đến lúc xa vắng khi bình minh…


Nhắm mắt giữa cuộc sống không tình yêu vỗ về
Tiếc nuối cũng qua hết cuộc đời này
Giữ chút ấm tha thiết trên bờ môi giá lạnh
Vĩnh viễn anh đã xa rời em…

Goodbye my lover...



















“Goodbye my lover....”
“Goodbye my lover....”
Sáng chủ nhật dậy sớm. Lại nghe Quick&Snow. Những ngày này, ngày nào cũng trôi qua đều đều với những tâm sự của những người xa lạ. Thật khó để thấm thía những câu chuyện buồn qua vài lời ngắn ngủi được tóm lại từ một lá thư. Nhưng cảm giác của nỗi buồn thì thấm đượm.
Đọc, nghe và viết. Những cảm xúc thấm hết cả vào lòng. Ấm áp và nhói đau. Thấm thía.
Media chạy đến đoạn James Blunt rên rên giai điệu của “Goodbye my lover”. Nghe não nề, cay đắng.
Những ngày này Tuy Hòa nhiều gió. Sau một buổi tối bình yên loi lẻ, thành phố trở gió, trở mưa, trở não nề, xao xác. Hình như vào thu mất rồi. Vậy là thu đã về. Hoa sữa là loài hoa của mùa thu. Anh yêu hoa sữa. Nhưng cả hai chúng ta lại thích mùa đông.
Đọc lại lá thư cũ anh viết cho em.
Chưa bao giờ anh cần một người phụ nữ ở bên như lúc này..!..Để có một nẻo về, để nhận được những bình yên và ấm áp, để thắp lại những khát vọng.
Thế là đến hết những ngày bên nhau, điều em cho anh không thể là khát vọng và bình yên.
“Anh không biết mình muốn gì nữa...”
Em nhói đau vì điều ấy. Không phải nhói đau cho em mà cho anh. Mùa hè xanh. Cống hiến. Nhiệt huyết. Anh thỏa lòng không? Cứ sống thật vui như vậy anh nhé! Khát vọng là của anh. Không của bất cứ ai khác đâu. Dẫu đó là người con gái anh chọn để đi anh suốt chặng đường đời. Vì thế nên đừng bao giờ đánh mất. Người ấy đã khiến hao mòn khát vọng trong anh, em lại không thể mang về. Giờ con đường trước mặt thật sự là của mình anh thôi, chỉ còn mình anh. Anh hãy mạnh mẽ lên anh nhé! Mạnh mẽ lên! Gạt ra khỏi trái tim hết những gì bạc bẽo đi. Chăm lo cho chính mình để lại khỏe mạnh, oai vệ như trước. Những điều này. Hình như có lúc say, em đã nói với anh.
Em đã dọn bàn học mình về góc cũ, góc em vẫn ngồi ngày trước chưa có anh. Giờ em lại về với góc cũ. Nhiều đổi thay. Em đã khác. Nỗi buồn đã khác. Sách vở và thời khóa biểu được thay bằng cái lap và vài quyển sách em đang đọc, cây bút và quyển sổ ghi chép. Ảnh của em. Ảnh của anh ở một góc nhỏ không ai thấy. Nửa tháng nữa là em phải rời cái góc nhỏ này, đến một nơi lạ. Nơi nào cũng không anh, và chỉ mình em.
Gần 2 năm rồi mà em vẫn có cảm giác với anh như ngày đầu. Vẫn tha thiết, sôi nổi và bồng bột”.
Một câu trong Quick&Snow. Em thật sự đã mong chúng ta có một tình yêu như vậy đấy. Tha thiết, sôi nổi, bồng bột và chung thủy. Bồng bột thật nhiều. Và không bao giờ lìa xa.
Có đôi lúc, em vẫn mong có được cái cảm giác có anh ở bên như là lẽ tự nhiên. Mong anh trở thành một phần cuộc sống, một phần tự nhiên của cuộc sống. Nhưng có lẽ chỉ là ảo vọng.
Thật khổ đau cho ai đó khi bắt đầu một tình yêu mà không tin nó là vĩnh cửu”.
Chưa bao giờ tình yêu của chúng ta và tình yêu anh dành cho em là trọn vẹn. Một tình yêu lỗi lầm.
Em cũng đã từng đóng cái vai của anh trong cuộc đời em với rất nhiều con trai. Có người hận em thấu xương và bắt đầu cuộc sống mới. Có người thay đổi, sống ồn ào giả dối, không kiềm chế được mình nữa. Em không biết rồi mình sẽ thế nào. Gần đây em có phần không kiểm soát được mình nữa.
Đối với tao thì mày vẫn vậy à! Có thể lúc này mày hơi khùng khùng. Nhưng thực chất, mày không phải thế”.
Tin nhắn của Trường.
Tao không biết Trường à! Ngày tao vào lớp 10. Mày đã từng khen nụ cười của tao rất xinh, và tao hay cười, dịu dàng và hiền lành. Lâu lắm rồi mày không gặp tao nhỉ. Mày chỉ gặp lại tao qua những tin nhắn và những lần chat với nhau. Có lúc mày thốt lên tao khác quá. Và chính tao cũng thú thực. Nhất là những ngày này. Hì. Cuộc đời lạ thật mày nhỉ. Một người có thể đạp người này xuống, và cũng bị một người khác đạp xuống. Tao kiêu hãnh của ngày trước giờ thê thảm lắm. Bọn con trai lớp mình từng rất ghét tao, vì đã khiến Ninh buồn và thay đổi như bây giờ. Cứ coi như đây là cái giá xứng đáng cho tao.
Hôm trước gặp lớp mình. Lâu lắm rồi tao mới thấy lớp mình vui đến vậy. Hoàng nó cười ái ngại nhìn tao và nói: “Bà khác thật đó Vi à!”. Không hỏi lí do. Và nếu hỏi, tao sẽ không giấu giếm mà buông thật lòng cái câu bất cần: “Thất tình!”. Dạo này tao làm nhiều đứa con trai sợ với cái vẻ bề ngoài ồn ào và bất cần đời của mình.
Một lá thư hay hay trong Q&S.
Mất em như người bộ hành mất hướng. Đêm nằm chẳng biết nghĩ đến ai để đừng buồn. Không thể nghĩ ra một sự thay thế khả dĩ nào để làm mình thăng bằng trở lại. Nhớ đến độ mỏi cả người. Đau đến độ phải nghiến răng mới sống cho ra sống được. Tôi úp mặt vào hai tay tôi mà thương mình đứt ruột. Sau từng ấy thời gian, tôi vẫn chưa quên. Mà làm sao quên được khi trong ví tôi luôn có tấm hình tôi và em. Nhưng cảm giác cũng không còn xót xa như trước. Có chăng, chỉ còn là một nỗi nhớ trống rỗng. Chắc vì đã bão hòa, đã chờ đợi nhiều, đã hi vọng rồi thất vọng quá nhiều, đã day dứt khôn nguôi.
20 tuổi. Tôi chia tay với mối tình đầu. Tôi đã sống một thời gian dài mà không chút phương hướng. Nặng trĩu trong đầu là những suy nghĩ mâu thuẫn với nhau. Vừa muốn sống hiền, giản dị, học thật tốt, rồi tốt nghiệp ra trường, đi làm. Lại vừa muốn đua đòi, quậy phá, giành giật mọi thứ, kể cả thứ mình đã có. Có đôi khi quá mệt mỏi và chán nản, cứ như một người bộ hành trên con đường dài, không thể quay lại, nhưng cũng không muốn nghỉ chân.
Cuộc sống là một guồng quay. Sẽ chẳng làm sao đâu nếu màn đêm đen tối kia đang bao phủ, bởi ánh sáng mang đến đã thành quy luật. Nếu chúng ta là hai người yêu nhau hạnh phúc nhất. Thì chúng ta cũng có thể chỉ là một người yêu người kia bất hạnh nhất thế gian này”.
“Nếu chúng ta là hai người yêu nhau hạnh phúc nhất. Thì chúng ta cũng có thể chỉ là một người yêu người kia bất hạnh nhất thế gian này..
Em viết. Những ngày này viết như chưa từng được viết. Bởi lẽ không thể nói. Không thể nói cho bất cứ ai hiểu. Chưa khi nào thấy đơn độc đến thế này. Nhiều thứ quanh mình đổi thay. Em chới với giữa cô đơn và thất vọng.
Không biết phải viết cho ai bây giờ. Cứ phải sửa cái thói quen xưng “em” và gọi “anh”. Nhưng không thể. Trong vô thức, đôi tay em cứ gõ những dòng chữ viết cho anh.
09-08-2010.
Tường Vi.

Thứ Bảy, 7 tháng 8, 2010

Chúng ta không phận...

“Đời có quá nhiều lý do đẩy chúng ta đi xa nhau...”
“Chấp nhận nha em! Chúng ta không phận!...”
Chúng ta không phận.
Nhiều khi thấy lời đổ lỗi ấy giả dối và không khỏa lấp được nỗi buồn.
Em đau. Đau muôn vạn lần vẫn không hết được đau.
“Mày viết về Chí Phèo hay lắm mà. Mày cũng hiểu Chí uống bao nhiêu rồi cũng đi đến cái chết. Mày cũng định chết vậy à! Mày mạnh mẽ và khao khát lớn lắm mà!”
Tao không biết nữa Hoài à! Tha lỗi cho tao.
Lúc vặt vẹo say nằm trên quốc lộ, tao ước gì có cái dáng dịu dàng của mày ngồi bên tao. Miệng thì mắng tao sa sả, năn nỉ tao về. Nhưng nước mắt cứ rơi ra với tao. Lộc nó thương mày lắm đấy. Trân trọng nhé mày!
Tao ước gì mình chết được. Chết được như Chí Phèo. Không chết được nên mới phải sống vặt sống vẹo vậy đấy mày à.
“Mày đứng dậy đi! Phải hận thằng đàn ông đã đạp hết khát vọng và tương lai của mày rơi xuống chứ. Sao lại mềm yếu nằm đó khóc thương cho cái tình yêu không ra gì như thế!?”
Mày à! Biết nói thế nào cho mày hiểu! Thương mày lắm đấy Hoài à! Mày cũng thương tao lắm phải không! Tất cả là chọn lựa của tao. Đánh rơi tất cả chỉ để nắm lấy một cái bóng. Nhưng đó là chọn lựa của tao. Oán trách ai bây giờ ngoài chính tao hả mày!?
Tha lỗi cho tao.
Tao cũng không hiểu sao tao lại yếu đuối và quỵ lụy đến thế này nữa. Tao không đứng dậy nổi Hoài à!
Tha lỗi cho tao.
Mày nghe câu chuyện của ly và nước chưa?
Ly nói: “Tôi cô quạnh quá. Tôi cần nước”. Chủ nhân tìm nước rót vào ly. Nước rất nóng. Ly tưởng như toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ. Đây chắc là sức mạnh của tình yêu.
Một lát, nước chỉ còn âm ấm, ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chắc là hương vị của cuộc sống.
Nước bắt đầu nguội đi. Ly sợ hãi, sợ hãi điều gì ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là hương vị của sự mất mát.
Nước lạnh ngắt, ly tuyệt vọng nghĩ, đây chính là sự an bài của duyên phận.
Ly sợ hãi kêu lên, làm ơn đổ nước ra đi, tôi không cần nước nữa. Chủ nhân không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước lạnh lẽo đáng ghét quá chừng, ở mãi trong lòng thật khó chịu. Ly dùng sức chao mạnh, rốt cuộc nước cũng phải đổ ra. Ly chưa kịp vui mừng thì đã ngã nhào xuống đất, vỡ tan.
Trước lúc chết, ly thấy mỗi mảnh của ly đều có đọng vết nước. Lúc đó, ly mới biết ly yêu nước, ly thật sự rất yêu nước. Nước mắt ly lăn ra, hòa với nước. Ly dùng chút sức lực cuối cùng, cố gắng yêu nước thêm lần nữa. Nhưng đã chẳng thể nào đưa nước trở lại nguyên vẹn trong lòng ly như trước. Chủ về, thấy chiếc ly vỡ liền nhặt những mảnh vỡ lên. Một mảnh vỡ cứa vào tay bật máu.
Ly cười. Tình yêu là gì mà phải khi trải qua đớn đau, người ta mới biết trân quý. Lẽ nào phải mất hết tất cả, ko còn cách nào vãn hồi được nữa, người ta mới chịu buông xuôi!?
Vậy đấy Hoài à! Tình yêu của tao. Là cái đoạn trước đó. Nhưng chẳng có hậu được như đoạn sau.
Lại là những câu tao nghe trong Quick&Snow. Từa tựa những điều anh từng nói ngày chia tay.
“Gương vỡ rồi không bao giờ lành lại được. Vì sẽ có những mảnh rơi mất luôn vào hư không. Giờ đây khi tỉnh táo nhận ra ai đúng ai sai thì đều đã muộn. Tất cả đều đã ngoài tầm tay”.
“Thời gian sẽ làm lành mọi vết thương. Nhưng không phải là vết thương lòng”.
Anh còn nhớ quá nhiều đến người cũ. Giờ em chắc cũng sẽ vậy. Rồi sẽ phải xin lỗi người nào đó trên đường đời yêu em bằng cả tấm lòng, như em yêu anh.
Tao cứ phải nói và phải nhắn những cái tin nhắn thế này: “Tao không sao đâu. Rồi tao sẽ ổn ấy mà. Mày đừng lo cho tao”.
Nhưng thú thật, Hoài à, tao không chắc. Không chắc mình sẽ lại đứng dậy và sống mạnh mẽ như tao đã từng. Tao xin lỗi, Hoài à! Tao chẳng biết nói gì ngoài lời xin lỗi. Mày thứ lỗi cho tao. Mọi thứ trước mắt tao mờ mịt quá. Tao không thể cho mày và cho chính tao một lời hứa.
07-08-2010
Tường Vi

Thứ Sáu, 6 tháng 8, 2010

...

Cuối cùng em chỉ là con ngốc.
Em không giữ được người em yêu. Hay em yêu nhầm người?
Anh kết thúc em, để kết thúc một con đường, để bắt đầu con đường mới.
Em chỉ là con đường. Chưa bao giờ là tất cả trái tim anh.

...

Mưa to. Ầm ào. Xối xả. Thành phố oằn mình trong mưa.
Dắt xe ra đường đón mưa. Cứ sợ cơn mưa chạy đi mất. Chạy xe rong ruổi qua những con đường thành phố. Con đường Lê Lợi ủ rũ, trầm mặc dưới màn mưa. Không một bóng xe cộ. Chỉ có con đường và những ngôi nhà. Đường Lê Lợi không có cây. Tất cả bị màn mưa trắng xóa phủ đầy. Thế giới ẩn dưới cái màn che. Âm thanh cũng nhòa nhạt hết. Cảm giác thật đơn độc. Chỉ còn mình mình với chuỗi âm thanh ầm ào của mưa và những con đường không có một ai.
Đường Nguyễn Huệ cúp điện. Trong quán lúp xúp những bóng người quây quần bên ánh nến. Quay xe đỗ vào một quán. Nhưng nước mắt sao cứ ngân ngấn trào ra. Mình chỉ có một mình. Rồi sẽ làm gì đây bên ngọn đèn cầy? Chắc chắn mình sẽ khóc. Không muốn ai thương hại hết. Rồi lại quay xe ra lang thang tiếp. Đường rộng thênh thang. Không anh, lúc nào cũng thênh thang. Mình em, bao giờ cũng thênh thang.
Đỗ xe vào một mái hiên. Nhìn dòng người di chuyển trên đường. Hình như mỗi khi trời mưa và lạnh, người ta xích lại gần nhau hơn thì phải. Những cặp tình nhân, gia đình, bè bạn nép sát vào nhau. Người ngồi sau vòng tay ôm người ngồi trước, dựa đầu lên vai người ngồi trước. Người ngồi sau thấy được chở che, còn người ngồi trước thấy ấm áp.
Chợt thấy vắng một vòng tay và một người ngồi trước.
06-08-2010
Tường Vi

Rồi cũng theo gió bay đi...

Những ngày này thành phố bình yên đến lạ lẫm.

Mưa rơi nghiêng
Hôm nay Trinh lên chơi. Học chung suốt một năm trời, hai đứa không nhìn mặt nhau được lấy một lần. Vậy mà từ ngày chia tay, lại trở nên thân thiết. Dậy từ sớm tinh mơ để chuẩn bị cho một ngày bè bạn.

Sáng qua thành phố sớm đi ăn sáng và cafe với Trinh. Chạy xe qua những con đường quen thuộc của thành phố. Thành phố buổi sáng vẫn ồn ã như thường ngày. Kéo sụp vành mũ bảo hiểm xuống để nắng không chiếu vào chói mắt. Chạy xe mà lòng trống hoang hoác. Nỗi buồn vẫn cồn cào cựa quậy trong lòng.


Thành phố có mưa buổi sáng. Mưa nhẹ như sương kết thành giọt, bay phảng phất giữa xao xác gió và sáng ánh lên trong nắng. Mưa không đủ ướt để bám lên người. Tựa như khói, chưa chạm được vào thứ gì đã vội bốc hơi bay đâu mất. Đưa tay ra không thấy mưa chạm vào tay mình. Tự dưng muốn dừng lại giữa phố, và òa lên khóc như đứa trẻ.

Hoàng hậu trên đường Nguyễn Huệ nở rồi. Cái màu vàng trong vắt của nó khiến người ta thấy xao xuyến lòng. Hoa sữa trên đường Lê Trung Kiên cũng bắt đầu trổ hoa. Hương hoa bay thoảng nhẹ, thanh thanh. Mùa hè cuối cùng. Mùa của sự kết thúc. Nhiều cánh cửa đồng loạt đóng sập trước mắt. Sài Gòn và những chuyến đi mở ra. Chỉ có một khối kí ức làm hồi môn chạy tiếp chặng đường phía trước. Mà kí ức chẳng thể làm người đồng hành, nó chỉ níu nặng đôi vai mà thôi. Rảo xe chầm chậm, tự dặn lòng không bao giờ ngước mắt lên nhìn những nhành hoa sữa nữa. Để nỗi nhớ một người không bao giờ cồn cào đau đớn nữa. Sài Gòn có hoa sữa không nhỉ? Chưa bao giờ mình để ý đến điều ấy.

Gặm bánh mì với Trinh ở góc đường Trường Chinh quen thuộc. Chợt thao thiết nhớ những buổi sáng đi ăn sáng với bạn bè. Những buổi sáng vừa gặm bánh mì, tuế táo cười đùa với đám bạn, vừa nhắn tin gọi anh dậy. Những buổi sáng cũng nhiều sương, và nhiều dung dị.

Cafe sách buổi sáng ồn ã và đông đúc. Thoáng thấy một trong những người con gái anh từng yêu ngồi ở một góc khác của quán. Em bây giờ trở thành một trong những người ấy. Một trong những điều em từng mong ước và hẹn lại sau khi tất cả những bận rộn được gác qua một bên sẽ làm, là uống cafe buổi sáng với anh tại quán này. Chiếm một góc nhỏ trong quán, ngồi nói những câu chuyện của cả hai, và nhìn niềm hạnh phúc ban mai của tất cả mọi người.

Nhưng rồi không điều gì thành sự thật.

Những âm thanh buổi sáng dội vào quán. Rộn rã, tươi vui. Nhưng tai mình thì chẳng nghe được gì. Lời Trinh nói từ phía đối diện cứ như vọng lại từ nơi xa xôi nào lắm.

Tách lipton uống cạn đến đáy cốc trở đục và không còn thanh nữa.Yêu. Đến cạn cùng, chẳng còn trong veo và hạnh phúc nữa. Chỉ còn lại bã cặn, đắng chát.

Xa hết rồi. Tất cả rơi vào lặng quên. Xa như những giọt mưa rơi nghiêng giữa ngày xao xác gió, vây quanh ngút mắt, mà không thể chạm tay vào.

Lặng yên
Tối nay thành phố bình yên không thể tả.

Lướt đi trên những con đường rộng dài, và không chút gió. Nhìn bờ vai anh Hai. Chợt nhớ bờ vai vững chãi của anh. Trong số hết thảy những người đàn ông quanh mình, anh là người có đôi bờ vai vững chãi nhất. Ngồi sau anh, em lúc nào cũng muốn dựa vào, bởi lẽ nó to lớn quá.

Anh Hai chạy xe nhanh, không phải để nhanh đến nơi cần đến, cũng không phải để gằn một cơn tức giận như anh nhiều lúc vẫn làm. Chạy nhanh để lướt thật nhanh qua rất nhiều âm thanh, để chút gió ít ỏi của một tối không có gió luồn vào tóc. Không thứ gì kịp lọt vào tai hay vào mắt. Chiếc xe lướt đi, lướt đi, như một cá thể độc lập giữa cuộc đời. Kí ức và nỗi buồn ngưng đọng lại, lắng hết xuống đáy lòng. Chơi vơi và mênh mông. Trống hoác.

Cảm giác của sự kết thúc. Tất cả những giấc mơ, ước ao, vĩnh cửu. Hết cả rồi.

Biển tối nay bình yên một cách lạ lùng.

“Anh Hai đứng đây nhé! Bé vào một mình thôi!”

Sóng vỗ nhẹ, gió luồn thanh thản. Nhiều cái bóng nhỏ của một người, hai người, hay nhiều người rúc rích nói chuyện trên bãi biển tối om. Từ ngày biết anh, chỉ lần này thôi, mới thấy biển êm đến thế này. Chợt nhớ buồn cho tình yêu của mình. Dữ dội như biển những ngày ấy. Rồi tan tành như sóng vỗ bờ.

Buổi tối bình yên hiếm hoi kết thúc bằng tách lipton nóng ở một góc cafe yên tĩnh. Vào quán lúc đã khuya nên quán vắng. Chọn góc trong cùng của quán, nơi ánh sáng chỉ le lói chiếu, nhạc vẳng vào nho nhỏ. Gương mặt đẹp và tĩnh lặng của anh Hai khiến lòng mình lặng đến phát khóc.

Anh Hai không gọi cafe, cũng chưa bao giờ uống cafe trước mặt mình. Không hiểu đó là thói quen hay muốn tránh điều gì. Cũng tốt, đỡ phải chạm vào thói quen cũ. Mình đã dặn lòng không bao giờ đánh cafe cho bất cứ ai nữa. Và cũng sẽ không uống cafe nữa. Cho tất cả lắng vào kí ức hết đi. Đừng bao giờ sống dậy.


Tách lipton nóng thấm vào cổ họng. Nỗi đau trong lòng chợt nhiên dịu lại. Nước mắt mình tan chảy, rơi nhẹ nhàng, không bật thành tiếng và uất ức như nhiều ngày trước. Anh Hai lặng yên không nói. Không hốt hoảng, không lo lắng, không an ủi. Chỉ lặng im nhìn mình khóc. Khóc không phải vì niềm hối tiếc. Khóc cho nỗi đau lắng lại. Cho những giấc mơ trở về, lặng yên, thanh khiết.

Chủ quán vặn to bản “A song from secret garden”. Nghe nhạc dội vào lòng. Nỗi buồn dâng lên tê tái. Đôi mắt anh Hai long lanh đến lạ lùng. Anh Hai kể chuyện cười. Những câu chuyện quen thuộc ngày ngày lướt web vẫn gặp. Mình kể cho anh Hai nghe những câu chuyện cười anh từng kể. Anh Hai không thích. Rồi nói chuyện về lớp cũ, với những kỉ niệm chung. Rồi cười. Những chuyện cũ rích và nhẹ nhàng. Cười cũng nhẹ nhàng. Kỉ niệm màu gì mà đẹp dịu dàng vậy nhỉ! Ngày trước, anh và mình hay kể cho nhau nghe về những kỉ niệm riêng. Rồi hết thảy kỉ niệm ấy trở thành của chung. Nếu anh ngồi đây, ngay trước mặt mình, mình sẽ kể điều gì? Có lẽ mình sẽ kể những truyện ngắn mình đọc được trong thời gian vắng anh. Những đứa bạn rớt đại học của mình với nỗi buồn bế tắc. Dự định trong những năm sắp tới của mình. Những nơi mình muốn sẽ đến cùng anh. Ly cafe mình vừa đánh cho anh... Sẽ nói thật nhiều. Còn anh, công việc, học tập hiện tại. Những bài báo anh mới viết được. Kỉ niệm những ngày tác nghiệp. Những câu chuyện vui với bạn bè. Về cái bằng anh văn vất vả lắm mới thi được... Cũng cái màu ấy của kỉ niệm, mà sao giờ nhói đau.

Mình muốn anh Hai chở mình lên quốc lộ. Để thật nhiều gió và thênh thang luồn vào từng sợi nỗi đau. Thổi bay hết. Bay hết. Để mình ý thức và chấp nhận rằng, mình lại chỉ có một mình. Lại chênh chao cô độc giữa những con đường mênh mông ngập gió.

Nhưng lại thôi. Ngày nào đó vững vàng hơn, mình sẽ về đây, chỉ một mình thôi.

Nhiều năm dài mở ra trước mắt. Sẽ lại đánh mất những gì và tìm được những gì?! Mình không biết nữa. Những giây phút bình yên giản dị và thật lòng này có còn nữa trên suốt chặng đường đời. Nhìn lại hơn một năm qua, hơn một năm có anh trong đời, hơn một năm trôi mãi trong giấc mơ, có bao giờ mình thấy bình yên chưa nhỉ!? Gương mặt anh không mang đến sự tĩnh lặng, bờ vai anh là chỗ mình muốn dựa vào nhất, nhưng anh không muốn. Cái nắm tay cũng chưa bao giờ thật chặt.

Nghe lại mấy chương trình Quick&Snow cũ anh dowload cho em. Nghe được những câu rất buồn.

“Tình yêu giống như đồng hồ cát. Khi lý trí trống rỗng thì trái tim tràn đầy”.

Anh và em đã bắt đầu khi trái tim tràn đầy. Nhưng phải kết thúc khi phía trái tim anh chảy ngược lại về lý trí. Còn trái tim em thì vẫn mãi tràn đầy. Một trong những tật xấu của em là cứng đầu. Nên dẫu thế nào, trái tim em vẫn vậy.

“Dành cho một người tất cả tình yêu không có nghĩa là người ấy sẽ yêu bạn. Đừng hi vọng tình yêu sẽ được đáp lại. Hãy cho nó thời gian để nó lớn lên trong trái tim người ấy. Nhưng nếu không, hãy hài lòng rằng nó đã lớn lên trong bạn”.

Tình yêu ấy đã lớn lên thật nhiều trong em, choán hết tất cả trái tim em. Nhưng với anh, dường như nó chỉ là số 0.

“Đừng đi trước, anh không thể bắt kịp. Đừng đi sau, anh không nhìn thấy em. Hãy sóng đôi cùng anh suốt con đường đời”.

Anh và em đã lỗi nhịp. Anh không đợi được em chạy hết con đường của em và tiến đến với anh. Em hối tiếc. Nhưng em không níu giữ. Anh có hối tiếc không? Dẫu đã muộn màng, vẫn mong anh đừng bao giờ quên em. Mai này gặp lại, hãy nói với người đang nắm bàn tay anh lúc đó rằng, em đã từng là người yêu của anh, là người yêu của anh, nhưng là người yêu cũ. Chỉ cần vậy thôi. Chỉ cần anh hãy trân trọng những tháng ngày rất thật này.

“Xa nhau rồi, em mong anh hạnh phúc. Hai tiếng “chia tay” nghe rất buồn. Nên em muốn thay bằng câu “hẹn ngày gặp lại”. Hẹn ngày gặp lại! Ngày ấy, anh và em hãy là những người bạn. Để nhận ra rằng, hạnh phúc thay khi có một quá khứ để nhìn về. Giờ thì em đã hiểu sự khác biệt tinh tế giữa nắm lấy một bàn tay và níu giữ một linh hồn”.

Rồi cũng theo gió bay đi... Bay hết đi! Kí ức. Buồn đau. Nuối tiếc. Bay hết đi.
“Khi cánh cửa này đóng lại, thì nhiều cánh cửa khác sẽ mở ra”.

Nhiều người đã khuyên mình như thế. Nhiều cánh cửa khác mở ra. Nhưng một người không thể cùng lúc bước vào tất cả những cánh cửa mở ra trước mắt. Nghĩa là mình lại phải dò dẫm một con đường để đi, một cánh cửa trong rất nhiều cánh cửa ấy để bước vào.

Lại là con số 0. Không hơn không kém.

05-08-2010
Tường Vi