Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

Màu của cơn mưa

Chiều nay, sau khi về đến nhà, tôi ngồi thừ ra trước cửa phòng lắng nghe nỗi rã rời sục sạo cơ thể, cái đầu và trái tim mình. Bỗng dưng tôi thấy trời mưa. Nhìn ra không gian trước mắt, tôi thấy cảnh vật đang nhuốm màu mưa - màu của cơn mưa. Nhưng sự thật, khi nhìn xuống những mái tôn và mặt đất, tôi không thấy dấu hiệu gì của cơn mưa: Không tiếng động, không ướt át, không gió. Vậy thì mưa ở đâu?

Mưa ở trong lòng tôi?

Vậy là hết tháng 10. Cũng những ngày này 1 tháng trước, tôi dự định viết 1 entry về tháng 9. Vậy mà tháng 10 kéo tôi vào những thứ bận rộn không tên, làm cuộc sống của tôi vất vả vô cùng.

Phải! Vất vả vô cùng. Và mệt mỏi vô cùng.

Cái đầu bé dại của tôi từng thắc mắc làm sao má có thể cố gắng nhiều trong bận rộn như thế. Má bận đến nỗi tôi thương má đến rã rời. Tôi không hiểu động lực nào mà má có thể sống như thế nhiều năm trời. Chị em tôi lớn lao với má vậy sao?!

Giờ thì tôi hiểu, cũng giống như má lớn lao thế nào với chị em tôi. Giống như anh lớn lao thế nào với tôi. Để tôi có thể cố gắng rất nhiều chỉ để anh không phải dằn vặt về tôi.


Mưa ở trong lòng tôi? Tuôn trào đến nhuộm màu cả đôi mắt tôi? Ai cũng bảo mắt tôi sinh ra chi mà buồn quá, đến cười cũng buồn rã rời. Và chẳng khi nào thấy được hạnh phúc ánh lên. Phải! Bởi tôi có bao giờ cảm thấy hạnh phúc đâu. Cuộc sống thiếu vắng hạnh phúc - kể cả thứ hạnh phúc nhỏ nhoi nhất. 

Tối qua B khóc. Uống say và bật khóc: "Tui say rồi. Bỗng thấy nhớ D. Ngồi giữa bạn bè mà cũng nhớ. Khóc nhé bà!? Cho tui khóc nhé? Chỉ đêm nay thôi. Mai tui sẽ lại là tui...". Tôi đã thôi khóc khi thấy nhớ anh. Không phải vì nỗi nhớ đã nhạt phai trong tôi, mà vì nỗi nhớ đã chuyển sang một trạng thái khác: trạng thái của sự chấp nhận - như tôi đã nói với B. Chấp nhận hiện tại thôi. Luyến tiếc thì chỉ hoặc buồn hoặc căm hận. Vì thế nên, chấp nhận thôi. Chấp nhận nhé B!?

Lâu lắm rồi từ ngày ấy, tôi không còn say thêm lần nào nữa. Nhưng tôi tự biết tận sâu đáy lòng mình là gì, và khi say, tôi có lại khóc không. 

Cũng như tôi biết trời chiều nay thực ra có mưa không, và đôi mắt tôi đang nhìn thấy điều gì...

1 nhận xét:

  1. Đừng nhặt con ốc vàng
    Sóng xô vào tận bãi
    Những thứ gì dễ dãi
    Chẳng bao giờ bền lâu

    Đừng nhặt con ốc nâu
    Sóng vùi sâu đáy bễ
    Những thứ gì không thể
    Mong ước mà làm chi...

    ---> cuộc đời là vậy, có biết bao người đi nhặt ốc vàng nhưng chỉ để nhớ ốc nâu đó các em ạ!

    Trả lờiXóa

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!