Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013

"Ngoài đời sương gió, tội lắm đôi vai gầy..."




Tôi bắt đầu hiểu những điều giấu kín trong đôi mắt má tôi nhiều năm qua, khi ba tôi biền biệt suốt những tháng năm tuổi trẻ. Sài Gòn, Phan Rang, Đắk Lắk, Nha Trang, Bảo Lộc, Hà Nội, Sơn La, Camp, Thượng Hải, Lào.... Ba tôi từng bảo không còn nơi nào trên đất nước mà ba chưa từng đặt chân đến, cũng như không còn món ăn nào của dân tộc có thể khiến ba lạ lẫm. Nhưng ba tôi không nhắc đến điều ấy với sự tự hào, vui vẻ, mà bằng đôi mắt lạc lõng, mỏi mệt, giấu buồn. Từ ngày bắt đầu yêu nhau vào năm 18 tuổi, ba má tôi đã bắt đầu xa nhau. Những cánh thư ở lại, đến giờ ba má tôi vẫn giữ (thỉnh thoảng tôi đọc trộm, chữ ba tôi rất đẹp và thư rất hay). Đã 30 năm trôi qua, ba tôi vẫn đốt thuốc nơi núi rừng, còn má vẫn một mình bươn chải, vất vả và cô đơn.

Đầu tuần này, khi chạy xe trên quốc lộ 51 về Sài Gòn vào sáng sớm, tôi trông thấy bóng vài người đàn ông ngồi co ro bên vệ đường, vai mang ba lô, tay cầm túi nhỏ (chắc là túi thức ăn gia đình gói ghém đưa theo), xung quanh, sương giăng lạnh lẽo. Tôi chắc đó là những người đàn ông đi làm xa nhà (Sài Gòn chẳng hạn), sáng đầu tuần bắt xe về chỗ làm. Đó là dáng hình quen thuộc của ba tôi nhiều năm qua. Ba tôi thường đi vào sáng sớm, sau mỗi chuyến thăm nhà, và trở về vào những buổi tối, tóc dài ngoằng, người đen đúa nắng gió, bụi đường. Mỗi năm, ba tôi về khoảng 6, 7 lần vào những dịp giỗ vải. Từ ngày ông bà tôi mất, ba tôi năng về hơn, vì không còn người cúng kính, và lại thêm hai cái giỗ hằng năm. Hành lí của ba tôi gồm một vali, một túi xách và một túi nhỏ đựng quần áo bẩn sau những chuyến đi đường dài. Vali – hành lí đẹp nhất của ba tôi – lúc nào cũng dùng để đựng quà cho gia đình. Ngày còn bé, lần nào ba về, tôi cũng chạy ra ngõ reo lên và cầm hộ vali của ba. Khi tôi lớn, và em trai tôi biết đi, em trai tôi cũng làm y như vậy. Ngày trước, ba tôi không bao giờ mua quà cho má tôi sau những chuyến đi, ba chỉ mua quà cho ông bà và chị em tôi. Hai năm trở lại đây, khi tôi và em trai tôi lớn, ba tôi mới mua quà cho má tôi. Lần nào, má tôi cũng cằn nhằn bảo đắt, phí. Nhưng má tôi rất vui. Cũng một năm trở lại đây, ba tôi mới chở má tôi đi dạo phố vào những chiều ở nhà. Ngày trước, chiều nào cũng tất tả đủ việc. Bây giờ, chị em tôi đã tự biết lo cho mình, đã có hạnh phúc riêng của những đứa con trưởng thành, ba má tôi mới trở lại với hạnh phúc của mình. Rồi sẽ còn được bao nhiêu buổi chiều, ba má tôi có thể sóng bước bên nhau như vậy? Rồi sẽ còn bao lần bạc thếch bụi đường, ba tôi mới dừng mỏi mệt? Rồi sẽ còn bao lần đau bệnh một mình, má tôi mới hết cô đơn?

Có vài lần ba tôi gặp tai nạn lao động mà tôi còn nhớ. Đó là lần cẩu bị gãy, rơi chết ngay người đứng bên cạnh ba tôi. Lần nổ lò hơi chết rất đông công nhân. Lần lưỡi cắt máy xay sắn cắt vào ngón giữa và ngón áp úp bàn tay phải của ba. Đôi bàn tay khéo léo và nghệ sĩ của ba tôi từ độ ấy không bao giờ có thể gảy guitar được nữa, không vẽ được nữa, và mất nhiều tháng mới làm việc trở lại. Cây đàn của ba tôi đóng bụi từ thuở ấy, giấy bút vẽ kỹ thuật cũng được cất kĩ. Năm ấy, tôi chừng 7 tuổi. Lần đồng đội của ba tôi cùng đi khảo sát công trình rơi xuống bể bioga bỏng chín cả người. Ba tôi kể, năm ấy, đốt giấy cúng anh ấy nhiều đến cả một chiếc tải nhỏ. Anh ấy qua đời, để lại vợ và hai đứa con nhỏ, chưa đứa nào vào tiểu học. Lần ba tôi ngồi trên xe tải chở sắn, đi từ rẫy về nhà máy, bị một chiếc tải chở gỗ quẹt gỗ vào đầu, rơi xuống chấn thương sọ não. Lần ấy, má tôi theo ba tôi ra Quy Nhơn điều trị. Đó là lần đầu tiên má tôi đi xa chị em tôi. Em tôi bị sốt xuất huyết, hầm hập cả tuần mà không hết. Mỗi lần em tôi sốt cao, tôi chỉ biết khóc, vì thương em tôi quá, thương ba má quá. Đó là những năm tháng không thể quên trong thời thơ ấu của tôi.

Tôi hiểu điều gì đau đáu trong đôi mắt buồn của má. Tôi hiểu những mỏi mệt của ba. Tôi hiểu điều ba má tôi muốn nói. Tôi hiểu vì sao ba má tôi ngăn cấm tôi theo nghề báo. Tôi hiểu vì sao ba má tôi cấm tôi yêu nghệ sĩ. Tôi hiểu vì sao ba má tôi cấm tôi yêu những gã cũng có cuộc đời lấm láp bụi đường như ba tôi. Trời sắp đặt để tôi giáp đúng một cung tuổi với má, dáng vóc, ánh mắt giống hệt má. Có lẽ nào, tôi cũng sẽ có số phận như má tôi?

Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013

"Và khi tro bụi rơi về..."


Tôi luôn nghĩ rằng, nếu thật sự có kiếp sau, tôi cũng không bao giờ muốn đầu thai và mang nặng thêm một kiếp nào nữa.

Kiếp này tôi đã đau bao nhiêu?
Tôi còn rất trẻ. Những đau đớn thấu tim gan trong đời còn ở phía trước. Vài điều không như ý ở 20 năm đã qua không khiến tôi ngừng tin vào vẻ đẹp của tuổi thơ. Nào ai biết ngày mai có những gì đang đợi mình? Nhưng, nếu thiếu đau đớn, đắng cay, vấp váp, thất bại, chúng ta đâu còn là sinh linh, chúng ta đâu tồn tại.

Kiếp này tôi đã hạnh phúc bao nhiêu?
Tất nhiên là riêng về niềm hạnh phúc, tôi luôn tin vào cả những hạnh phúc đã, đang và sẽ có. Cả niềm đau đã qua, đôi lần cũng đã/sẽ khiến tôi cười vào một lúc nào đó về sau, khi nhìn lại. 



Mối tình đầu - Như đi trên cát - Bước nhẹ mà sâu

 Khi phải sống một cuộc đời khác, tôi sẽ quên tất cả sao? Tôi sẽ phải quên cha mẹ tôi, tôi phải làm con người khác? Tôi sẽ phải quên em trai tôi, sẽ phải làm chị/em của một người người khác? Tôi sẽ phải quên ông bà tôi, quên hơi ấm bà nhiều năm thơ ấu ủ ấm tôi, quên chòm râu bạc phơ của ông mà tôi luôn thích vuốt? Tôi sẽ phải quên mối tình đầu - như đi trên cát - bước nhẹ mà sâu? Tôi sẽ phải quên chồng tôi, người sẽ sống cùng tôi, yêu thương tôi, trải bao ngọt ngào, cay đắng của rất, rất nhiều năm trước mắt? Tôi sẽ quên con trai tôi, con gái tôi? Tôi sẽ là vợ, làm mẹ của người khác, sẽ sống trong một căn nhà khác, chăm một khu vườn khác, làm một công việc khác, có những người bạn khác? Tôi sẽ quên tất thảy những ngày tươi đẹp ở kiếp này? Tôi sẽ quên chính tôi?

Không! Tôi chọn tan thành tro bụi. Tôi chọn nhung nhớ, chọn khóc, chọn cười với những yêu thương kiếp này đã có.



"Và khi tro bụi rơi về
Trong thinh lặng đó, cận kề quê hương"
(Henry Vaughan)

Thứ Tư, 8 tháng 5, 2013

"Biển vẫn cậy mình dài rộng thế..."

Tôi cảm thấy rất quý những chia xa, dù là chia xa tạm thời hay vĩnh viễn đi nữa.

Những ngày về ngắn ngủi, cả nhà tôi đều ngủ với nhau, dù 2 con đều đã lớn và có phòng riêng. Rồi mai này, tôi và em tôi sẽ lập gia đình và sẽ ngủ với người khác . Những tháng năm bé dại, vờ làm nũng mẹ đang dần ngắn lại trong đời. Bởi thế, vì sao ta không quý?

Những ngày có ai đó trong gia đình sắp đi xa, gia đình tôi bỗng tĩnh lặng hơn mọi ngày. Người đi bắt đầu nghĩ về những việc đang đợi mình ở một thành phố khác, nghĩ về Tuy Hòa chưa xa đã nhớ. Còn người ở lại, cố chuẩn bị mọi hành trang có thể cho người sắp đi. Bởi những ngày đi đầy buồn bã như thế, đôi khi ba tôi trở nên mỏi mệt, còn tôi cố kiềm bản năng bay nhảy của mình. Để những người còn lại trong gia đình bớt lo toan. Để được bên nhau.

Bên nhau trong đời thật hữu hạn. Còn gần nhau được bao nhiêu, chỉ biết cố yêu thương nhau hết lòng. Biết đâu, bỗng dưng ta lại đánh mất nhau giữa đời này.

Có người sắp đi...

THƠ VIẾT Ở BIỂN

Anh xa em
Trăng cũng lẻ
Mặt trời cũng lẻ
Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn
Gió không phải là mây mà vách núi phải mòn
Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím
Sóng chẳng đi đến đâu nếu không đưa em đến
Dù sóng đã làm anh
Nghiêng ngả
Vì em.

HỮU THỈNH

Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

"Có bình yên nào không xót xa"?


Tôi bắt đầu hình thành ý niệm thích được ôm không sớm lắm. Ấy là mùa hè năm lớp 8, ông tôi mất. Ông tôi mất vào tháng 7. Tháng 7 quê tôi rất nóng. Nhưng k hiểu sao những ngày đưa ông tôi đi lại đầy sương về đêm và sáng sớm. Sự ra đi đột ngột của ông khiến các thành viên trong gia đình tôi yếu đuối hẳn đi. Buổi chiều cuối cùng trước khi đưa ông đi vào sáng mai, mặt trời xuống từ sớm, trời nổi gió, mưa lất phất và lạnh. Tôi ngồi một mình ngoài cổng, phía trong, mọi công việc cúng kiếng vẫn đang diễn ra, tiếng khóc sau 2 ngày vẫn chưa ngớt, cứ âm ỉ vọng ra. Tôi nghĩ về sự neo đơn, lạnh lẽo của gia đình mình khi không còn ông. Tôi nghĩ về tiếng dép loẹt xoẹt của ông mỗi sáng sớm và chiều tối, mà giờ vĩnh viễn không còn nữa. Tôi nghĩ về chiếc xe đạp suốt đời của ông giờ đây ai sẽ đi. Tôi nghĩ về vườn rau, vườn sắn, đàn gà...ông trồng... Và bỗng dưng thấy trống trải vô tận. Sau đó tôi lại khóc, một mình. Và tôi ước có một người ngồi đây nghe tôi khóc, rồi sẽ ôm tôi. Nhưng hẳn nhiên, một người nào đó đã không đến vào lúc đó.


Hai năm sau, bà tôi cũng qua đời. Cảm giác quạnh quẽ, tủi thân ấy lặp lại. Và cũng không ai ôm tôi. Nhưng đã có người ngồi bên tôi vào buổi chiều đầu năm lạnh lẽo ấy. Đó là bạn thân của tôi. 

Từ năm 16 tuổi, chứng kiến sự ra đi của 3 người quan trọng (1 người nữa là H, cậu bạn thân niên thiếu của tôi), tôi bắt đầu nhận ra cuộc sống rất mong manh, chúng ta có thể đánh mất nhau vào một phút giây mong manh nào đó. Tôi cũng nhận ra mình yếu đuối vô cùng, con người yếu đuối vô cùng, cần dựa vào nhau mới không đổ ngã. Hành động dựa vào nhau ấy, với tôi, là những cái ôm.

Tôi thích ôm người đã lâu không gặp, thích ôm bạn bè, ôm người thân, ôm người yêu. Tôi thích ôm cả lúc buồn và vui, khi mừng rỡ, khi nũng nịu, khi thân tình, khi thấy thương nhau vô hạn, khi thấy thương mình vô hạn...

Giữa những chiều đầy gió như thế, phải chăng sẽ luôn có người đến bên tôi?