Thứ Ba, 2 tháng 4, 2013

Kẹo đắng

Nhóc 3 tuổi nhà tôi mỗi khi buồn rất thích được ôm. Chỉ cần bế nó vào lòng, nó sẽ ngoan ngoãn vòng tay ôm và dựa đầu vào vai người lớn. Rất nhanh, nỗi buồn con nít của nó mềm đi như một con mèo.

Thật ra, tôi nghĩ, ai cũng cần được ôm và an ủi những khi buồn. Ai cũng muốn được nằm yên bất động trong lòng một ai đó, chờ nỗi đau nguội đi. Nhưng có phải lúc nào, giữa đời này, cũng sẽ có người đến bên dang tay ra những khi ta cảm thấy cần một bờ vai?


Ước gì những cơn thất vọng, những nỗi đau buồn của người lớn cũng giản đơn như việc con nít bị rơi mất túi kẹo trên đường đi học về hay bị hỏng món đồ chơi nào đó, dỗ dành thì có thể nguôi ngay, và có thể mua lại túi kẹo khác, món đồ chơi khác. Làm người lớn, ngay đến một viên kẹo cũng không còn ngọt như kẹo của con nít. Viên-kẹo-của-người-lớn mang trong mình rất nhiều câu chuyện, rất nhiều đau lòng. 

Hèn chi mà càng lớn càng không còn thấy kẹo ngon như ngày bé nữa :)

Thèm ôm lắm!