Thứ Tư, 30 tháng 3, 2011

Tuy Hoà nhớ

2 ngày nữa là thành phố quê mình tròn 400 năm tuổi.
Mình nhớ Tuy Hoà đến lạ!
Những con phố, hàng cây, góc đường, ngõ hẻm, cafe, gió, quán cóc, hàng ăn, kỉ niệm...
Thế là đã xa...
Năm vừa rồi, mình k có mùa đông.
Năm nay cũng sẽ vậy.
Mình nhớ sương mù, mưa dầm và cái lạnh.
Nhớ quán cóc góc đường Hoàng Diệu. Nhớ cafe Sách. Nhớ Mái Ngói. Nhớ biển. Đường Độc lập. Đường Trần Phú, Hùng Vương, Trường Chinh, Nguyễn Huệ, Diên Hồng, Duy Tân. Nhớ hoa sữa. Qúan bắp nướng vỉa hè thật ấm...
Sao mà thứ gì cũng đong đầy nỗi nhớ thế?

Phố ngàn sao.



Thành phố của mình






Đèn lồng.



Những góc phố quen.





Mấy tấm ảnh bạn bè gửi cho mình. Chụp bằng đt, và người chụp cũng k chuyên nghiệp, nên ảnh k đẹp. Nhưng mình biết đó là cả tấm lòng. Bạn bè biết mình nhớ quê biết bao!

Và mình nhớ cái dáng quen thổi hơi thuốc vào đông đặc mùa đông...

Bao nhiêu lâu rồi mình k tìm được ai đẹp đến thế?!

Hai bím

Tự dưng muốn được ai đó ôm vào lòng.
Mà tự dưng lại buồn bực vô cớ.
Ớ! Buồn cười ghê nhỉ. Cứ muốn đập cái gì đó cho sướng tay.
Sao mình cứ phải chịu đựng và ngậm bồ hòn làm ngọt nhỉ??
K xin được vé đi xem Trịnh.
K làm nổi chỉ 4 câu thơ SG.
K viết nổi truyện ngắn dù sắp phải nộp.
K đọc được 1 dòng nào, dù chỉ là cái truyện ngắn cỏn con.
K đủ dũng cảm để làm những chuyện thật điên như mình muốn.
K đủ can đảm để bứt mình ra cái con người ngu ngốc chán phèo bây giờ.
Cũng nói được vài lời nghe cũng có ý nghĩa tí với vài người (ví dụ như Ben).
Cũng làm được vài việc để ngày k trôi qua vô nghĩa.
Bắt đầu tết 2 bím, như mình muốn.
Hồi trước mình hay tết bím. Nhưng cách đây gần 2 năm, 2 cái bím tóc đã thành điều cấm kị với mình. Và mình thực sự bắt đầu k tết 2 bím nữa.
Từ hôm nay, mình bắt đầu tết 2 bím lại.
Mình thấy hài lòng với chính mình.
Nhưng tự dưng tận đâu đó trong mình, một nỗi bực dọc khó hiểu tràn đến.
Lũ bạn nhìn mình khó hiểu khi mình bước vào lớp.
Có gì mà nhìn nhỉ?
Chính mình cũng tự nhìn mình khó hiểu trong gương.
Mình nhìn cái gì? Đó là mình mà?
Hay đó chỉ là mình ngày xưa? K thể là mình bây giờ được??
Nhưng tự dưng cái quái gì lại ảnh hưởng đến cái kiểu tóc của mình? Việc gì mình k được làm vậy?
Cũng như việc gì mình lại k thể nói hay làm những điều mình muốn? Mình chỉ sợ làm đau người khác thôi. Nhưng việc gì mình phải sợ làm đau người khác? Khi mình thương tích đầy ra đó?
Một mớ suy nghĩ đi theo vòng. Cái này đuổi bắt cái kia, sinh ra cái kia.
Một cái vòng k đẹp.
2 bím của mình sẽ thế nào?

Thứ Ba, 29 tháng 3, 2011

Sài Gòn

Tự dưng search được bài thơ hay quá!


Sài Gòn


Sài Gòn nắng đến độ
Em phủ kín khẩu trang
Ta chỉ còn biết yêu đôi mắt


Sài Gòn mưa đến độ
Ta chưa kịp xòe ô
Em đã về nhà ai ướt áo


Sài Gòn bụi đến độ
Ta lạc mất mùi nhau
Sau một chiều kẹt xe vô cớ


Sài Gòn đông đến độ
Có quá nhiều dáng người
Ta sửng sốt… là em


Sài Gòn rộng đến độ
Mười năm ta xa nhau
Chưa một lần gặp em tình cờ trên phố


Sài Gòn vui đến độ
Ta không còn đủ buồn
Để đi hết những quán đêm


NGÔ LIÊM KHOAN

Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2011

...

Một ngày rồi mình không có hạt cơm nào trong bụng.
Về đến nhà k còn gì để ăn, vội vã tắm và nấu cơm.
Mở lap và lướt web, vào blog anh.
Đọc được những dòng anh viết, bụng mình k còn thấy đói nữa. Nước mắt rơi thảng thốt và đắng cay.
Anh ạ!
Chiều nay em đã đợi rất lâu, ngồi trong MTV nhìn mưa rơi, chỉ để đợi nhìn thấy dáng anh.
Đã rất lâu rồi, em luôn tránh mưa. Chiều nay em đã đợi mưa, và thả nỗi buồn chạy rông, đuổi bắt sau lưng mình.
Em đã đợi để được đi đối diện và được cười với anh 1 lần, thật thanh thản, hồn nhiên.
Chợt nhiên 1 ý nghĩ xoẹt đến thật nhanh và thật rõ ràng trong em. Em chỉ mong anh hạnh phúc. Chỉ vậy thôi. Dù thế nào đi nữa.
Anh nhớ phải sống thật vui anh nhé! Thật trong sáng và thanh thản. Sống là chính anh!
Một điều nhiều tháng rồi em luôn dằn vặt, là em k thể mang lại cho anh hạnh phúc.
Nỗi buồn lại dìm mình xuống. Biết khóc với ai bây giờ? Khi k thể về khóc với má.
Giọng Kasim hát "Không có em tôi là ai" cứ dội mãi vào lòng.
Đau k thể tả.

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2011

Mùa thu giấu em

Mùa thu giấu em

Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế?

Để cuối con đường anh kịp nhận ra em
Em ào tới chợt xôn xao lá đổ
Xoá nỗi cô đơn lạnh giá bên thềm..

Rồi tình yêu lại rưng rưng bên khung cửa nhỏ
Và con đường lại xao xác gió heo may
Em hôn anh đắm say như gió
Và ngã vào anh dịu dàng như mùa thu..

Trái tim sẽ không còn lầm chỗ, không còn đặt trên đầu như thuở dại khờ. Mình không muốn bị đau thêm nữa...Không muốn khóc thêm lần nào cho những điều đã vội tôn thờ...
Chị đã viết vậy. Đó cũng là bài học đau đớn đầu đời mà em nhận được, chị à!

Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2011

Thế là hết, chẳng thương nhau được nữa ...

Thế là đã hết những đêm có người ăn mì tôm onl over9 với em :)
Thế là đã hết những ngày có người tám với em cả đêm chỉ để nghe em kể về một cuốn tiểu thuyết (dù lúc đó đang thi ầm ầm) ^^
K còn một người đi coi phim với em - những bộ phim chỉ có em hiểu nó đang nói cái gì (hic)
Thế là đã k còn một người nói chuyện hợp vô cùng với em.
Thế là đã k còn một người em hô hét nói chuyện tàn nhẫn cực, nhưng nâng niu từng góc tâm hồn.
Đã k còn một người em có thể nói tất cả mà chẳng phải nghe gì, và cũng k phải ăn năn cắn rứt sao mình k biết gì về người đó.
Đã k còn một người luôn bí ẩn mà gần gũi với em.
K còn một người luôn mang lại cho em sự thành thật và than thản.
K còn một người có ý nghĩa với em vô cùng.
K còn một người em luôn muốn yêu thương bằng cả tấm lòng - như người bạn đáng trân quý suốt cuộc đời.
Vì một lời hứa.
Em sẽ giữ lời hứa.
Đến khi nào người đó thấy lại cần em.
Dù có lẽ, người đó chưa bao giờ cần em cho bất cứ điều gì cả.

Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2011

G.

Ngừng một chút giữa lúc đang viết truyện. Chợt nhiên mình nhớ sự ấm áp của G.
"Anh...
... em đau..." ???
Những mối tình và sự kết thúc. Nếu ngày đó đến, G. có sẽ còn là G. nữa k?
Hả G??
Tự dưng mà tao nhớ mày quá! G. ạ!

Thứ Năm, 17 tháng 3, 2011

"Ta đã lớn. Và Pauxtốpxki đã chết !"

Nghĩ lại về Paustovski

1
Đồi trung du phơ phất bóng thông già
Trường sơ tán. Hồn trong chiều lặng gió
Những trang sách suốt đời đi vẫn nhớ
Như đám mây ngũ sắc ngủ trong đầu...

"Lẵng quả thông" trong suối nhạc nhiệm màu
Hay "Chuyến xe đêm" thầm thì mê đắm,
Mùi cỏ dại trên cánh đồng xa thẳm
Một bầu trời vĩnh viễn ướp hương hoa.

- "Có thể ngày mai ta cũng đi qua
Một cánh cửa nao lòng trong truyện "Tuyết"?
Có tiếng chuông rung, và con mèo Áckhíp
Ánh nến mơ hồ như hạnh phúc từng mong..."

Xa xôi sao... Thời thơ ấu sau lưng!

2
Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu, cuộc đời không phải thế!
Giọt nước soi trên tay không cùng màu sóng bể
Bể mặn mòi, sôi sục biết bao nhiêu
Khi em đến bên anh, trước biển cả dâng triều.

Ta thu hết xa khơi vào trong lồng ngực trẻ
Dám thử mọi lo toan để vạch dấu chân trời
Dấu xanh thẳm khi bình minh vụt đến
Dấu đen rầm khi đáy bóng đêm trôi...

Và hạnh phúc vỡ ra như một nốt đàn căng,
Nốt cao quá trong đời xao động quá!
Hạnh phúc cực hơn mọi điều đã tả
Lại ngọt ngào, kỳ lạ, lớn lao hơn.

Anh đã đi qua bão lốc từng cơn
Cây rung lá trong chiều thanh thản nhất
Anh qua cả màu không gian ngây ngất
Một tiếng thầm trong nắng mới lao xao...

Em đã đến rồi đi, như một giấc chiêm bao!

3
Bây giờ, anh biết nói gì hơn?
Có thể, ngày mai thôi... Có thể...
"Hoa tóc tiên ơi! Sớm mai và tuổi trẻ".
Lật trang nhật ký nào cũng chỉ xát lòng thêm...

Pauxtốpxki là dĩ vãng trong em
Thành dĩ vãng hai ta. Bây giờ anh ngoảnh lại:
Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu, anh hiểu rằng không phải...
Như tuổi thơ, vừa đó đã xa vời!

Đưa em đi... Tất cả thế xong rồi,
Ta đã lớn. Và Pauxtốpxki đã chết !
... Anh vẫn khóc khi nghĩ về truyện "Tuyết"
Dầu chẳng bao giờ mong đợi nữa đâu em!

Bằng Việt

Chủ Nhật, 13 tháng 3, 2011

Giữa SG, ta tìm thấy nhau?!

Giữa SG, mình tìm thấy gì!?
Ngày hôm nay, lần đầu tiên, giữa SG rộng lớn này, mình muốn bật khóc.
Vẫn biết sống ở đời mà k biết cố gắng là nén lòng thì sẽ chẳng làm được gì cả. Nhưng chợt nhiên, những ngày này mình yếu đuối lạ lùng.
Mình thèm một chốn bình yên và vững chãi. Thèm được như những cánh diều thanh thản băng băng vượt gió trên bầu trời Thủ Đức.
Giữa SG, mình tìm thấy gì?
Cố ngoảnh mặt làm lơ để đỡ uất ức và giữ vững chính mình, mà nhiều khi uất ức.
Em xin lỗi, đã để anh đi.
Anh đừng xin lỗi em nữa! Anh k có lỗi. Em cũng k biết lỗi từ đâu anh ạ!
Xem là chúng ta k có duyên.
Giữa SG, chưa tìm thấy gì, nhưng em đã đánh mất anh!
Vậy là em đã để anh đi. Tình bạn của chúng ta cũng ra đi.
Anh Nh bảo sẽ luôn có những giá trị bất biến tồn tại. Nên em đừng buồn.
Nhưng mà anh ạ! Những giá trị bất biến thường thì đến sau, và thường thì khi đã muộn. Mà để níu giữ niềm tin, người ta cần những giá trị trước mắt.
Anh đã đi theo những giá trị trước mắt.
Và em k thể tin được vào những thứ bất biến mãi chưa thấy đâu.
Em k có cả 1 tấm ảnh của anh.
Giữa SG, ta tìm thấy nhau?!
Lũ bạn đại học bảo sao học kì này em trầm dữ. Em cũng k biết sao.
Những ân tình chưa kịp lớn lên thì đã phai nhạt hết theo sự câm lặng.
Giữa SG, em đâu có tìm thấy gì? Chỉ thấy sự tổn thương, nỗi buồn cố giấu và nước mắt chỉ dám rơi khi chạy xe một mình. Nước mắt rơi ra, chưa kịp chảy xuống đã bị gió thổi bay và hong khô ngay.
Giữa SG, em đâu có tìm thấy gì! Chỉ đánh mất thêm rất nhiều, bàn tay em nhỏ xíu và k giữ được.

Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2011

Cho nhóc, em trai của chị.

Nhóc ạ!
Chị nhớ em.
K biết chị có thiên vị thằng em của chị k. Nhưng trong số tất cả những gã mà chị từng có cảm tình hay từng yêu, đối với chị, em trai chị đẹp trai nhất.
Chị thích cái cằm nhọn nhọn của em và đôi mắt sáng hoắc. Đôi mắt k ướt như một vài đôi mắt của những gã khác. Chị ghét đàn ông mắt ướt.
Mắt em trai chị k ướt.
Đôi mắt em trai chị ánh lên vẻ thông minh và thú vị.
Em trai chị ít nói. Nhưng chị biết em trai chị k cạn. Em trai chị biết nghĩ và nghĩ nhiều. Có lẽ tại chị làm khổ ba má nhiều quá, tại chị khó dạy quá, nên em trai chị rất dễ bảo và ít bướng bỉnh hơn chị. Chị từng làm má khóc nhiều, chứ em thì chưa từng.
Hãy tự hào với điều ấy nha, em của chị!
Không có nước mắt rơi xuống vì em trong gia đình mình, điều ấy k có nghĩa là mọi người k thương yêu em bằng chị. Chị yêu em trai chị nhất. Yêu hơn cả tình đầu của chị - tất nhiên. Sao chị có thể yêu ai bằng gia đình mình.
Em trai chị đang đứng trước những tháng ngày áp lực thi cử đầu đời. Vượt qua em nhé! Hãy đi hết tất cả những con đường mà ngày xưa chị k đi được. Hãy trở thành con người như em muốn trở thành, và trở thành cả con người chị và ba má ước mong em trở thành. Hãy đứng thật cao và thật vững bằng đôi chân của mình, làm được tất cả bằng chính đôi tay của mình. Em nhé!!
Em trai chị biết khóc chỉ vì con cún con chết vì bệnh. Những ngày chị bão bùng và muốn chết, em trai chị viết những lời động viên chị vào cuốn sách chị thích nhất: "Chị ơi! Chị đừng buồn nữa! Em và ba má rất thương chị!". K ai có thể tinh tế bằng thằng em rụt rè ít nói của chị. Em trai chị mếu máo ôm chị đêm ông nội qua đời. Em trai chị bé xíu đã phải hai lần ngồi trước xe tang ôm ảnh ông bà vì là cháu đích tôn. Những khi ấy, chị thương em đứt ruột.
Hãy là một người đàn ông mạnh mẽ, vững vàng, sâu sắc và biết cảm thông em nhé. Chị ko cần em phải hào hoa cho người ta ngưỡng mộ. Chỉ cần em có thể đứng vững bằng đôi chân mình, ôm được những người em yêu thương bằng đôi tay mình, gánh vác được tất cả bằng đôi vai mình, làm được tất cả bằng bàn tay mình, nhìn thấu hết mọi niềm đau của gia đình và nguời em yêu thương bằng đôi mắt và trái tim em.
Nhóc ạ! Ăn nhiều chóng lớn, cao to vững chãi, sai khiến được mọi kiến thức em đã được học và làm chủ được tình cảm của mình.
Em nhé!

Những nỗi buồn... (2)

Sáng nay ngủ dậy dọn dẹp cái rương gỗ. Vô tình chạm vào món quà ngày trước mình định tặng anh.
Định tặng... Có nghĩa là sẽ tặng, hoặc k bao giờ tặng. Và món quà ấy sẽ đến tay người nhận vào ngày nào đó. Hoặc sẽ k bao giờ.
Nhiều tháng trôi qua rồi, món quà ấy luôn nằm trong cặp mình. Đưa tay vào cặp, chạm phải là khắc khoải. Cách đây 2 ngày, mình phải lấy ra để giặt cặp. Thế mà tưởng đã lãng quên luôn.
Kỉ niệm dễ bị bỏ quên như vậy sao?
Dễ quên, nhưng lòng luôn khắc khoải bởi nó, ngay cả lúc đã quên, bởi cứ luôn dằn vặt trong lòng, mình đã quên mất điều gì vậy?
Mình nên quên.
Mình nên quên.
Nên quên tất cả.
Cả cái entry tràn ngập nỗi buồn này cũng k nên được viết nên.
Sáng nay mình lãng đãng và k tập trung. Những ngày thế này thường là hệ quả của ngày hôm trước, hoặc chí ít là cái đêm hôm trước bị stress, và sẽ dẫn đến hậu quả ít nhất là ngày hôm nay, mình sẽ k làm được gì.
Sáng nay, một nỗi buồn và ưng ức tụ lại trong lòng bởi nhiều việc và nhiều ngày qua, khiến nhiều ngày rồi, mình tưởng như k cất lòng lên vui được, dù niềm vui ấy có đột ngột và dâng trào.
Những lúc thật buồn, mình hay nghe Q&S. Chọn những pic có khúc dạo đầu thật buồn.
Sáng nay con chọn nghe cái pic có tên "Mama".
"Mama" của IL Divo.
"Bố mẹ đừng trách con sao quay lưng đi mà k ngoái đầu nhìn lại nhé..."
(Q&S)
Con thì luôn ngoái đầu lại, sau những bướng bỉnh và trả giá. Nhưng dường như là muộn cả rồi. Những sai lầm nối tiếp nhau nhiều năm qua, cho đến sai lầm sau chót đã giết chết lí tưởng sống trong con.
Con đã phải trả giá. Cho những ngày tháng đi tìm bài học để lớn lên.
Nói như N. thì là: "Đó là những trải nghiệm quý giá và nên có mà mày phải trải qua..."
Buồn k rõ lí do. K một cái gì rõ rệt nói thành lời để buồn. Nhưng cũng k phải là vô cớ.
Chị ạ! Chị đã phải loay hoay trong bao lâu? Em thì đã sắp 2 năm rồi đấy. Sắp 2 năm mất rồi. Và giờ, em k còn là em. Hay bây giờ em mới là em?
Có một điều em biết rõ, bây giờ, em đã sẵn sàng để gặp chị. Dù em có đáng chán đến thế nào.

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2011

Những nỗi buồn

Hôm nay mình ngồi đọc hết 200 cái entry - khoảng thế - trong blog N.
Những nỗi buồn...
Đời nhiều nỗi buồn.
Cái blog ngôn từ rất đẹp, k phô trương tri thức. Luôn tỏ ra vui nhộn bằng ngôn từ tưng tửng. Nhưng cái nỗi buồn phảng phất k thể giấu được đi đâu.
Mình stress. Những ngày k nói k cười. Chỉ muốn ăn liên tục. Khóc thật dữ. Được ai đó yêu thương đến điên dại.

Thứ Ba, 8 tháng 3, 2011

T.

Hôm nay, mình đã phải thú nhận với T. là mình k hạnh phúc, k điên đảo hạnh phúc và mơ mộng như mình luôn cố tỏ ra.
T. thanh thản và vững vàng với tình yêu mới, sau nhiều vô vọng và dằn vặt bởi mình.
"Thứ gì là của mình thì mãi mãi là của mình. Còn nếu đã không là của mình thì dù có cố giành giật, thì cũng chẳng bao giờ có được".
"Nếu mình nghĩ điều ấy là của mình thì nó mãi mãi là của mình. Còn nếu mình cứ lo sợ mình sẽ mất nó, thì chắc chắn sẽ mất".
(By T. for me)
8-3 rồi. Mình hay nói đùa là mình "buồn thúi ruột". Nhưng thật sự thì mình buồn thật.
Rất buồn.
Cám ơn T.
Tui trong trái tim ông bây giờ đã ở một vị trí khác. Ông thanh thản và vững vàng với tình yêu mới. Với tui, đó là món quà lớn nhất.

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2011

Vớ vẩn

Mình muốn viết một cái gì đó - cái gì đó thật nặng nề.
Mỗi khi lại gặp sức ép từ những thứ k ra gì, mà bản thân mình k đủ mạnh mẽ để phẩy tay phủi đi như phủi bụi, mình lại muốn nổi điên lên và k hiền lành nữa.
Tại sao mình phải hiền lành và chịu đựng? Tại sao phải tự nuốt đắng nuốt cay nuốt nước mắt nuốt quay quắt vào lòng và cố gắng tự thoả mãn mình? Tại sao mình phải cố nhắm mắt làm lơ cho những thứ k ra gì quay mòng mòng quanh mình?
Thật vớ vẩn và khốn nạn đi mà. Thật vớ vẩn. Nhảm nhí. Sao cuộc sống của mình cứ bị ám thị hoài bởi những thứ nhỏ mọn và khốn kiếp?? Cứ mỗi khi đi lên được một bước là lại bị níu ghì lại. Ghì lại để làm gì? Giành giựt của mình được cái gì? Giành giựt linh hồn mình à? Được gì k? Được sự thoả mãn? Thoả mãn cái gì? Thoả mãn lòng ích kỉ? Thoả mãn lòng ích kỉ rồi được gì? Nụ cười hài lòng độc ác? Nắm giữ trái tim ai đó bằng gương mặt hiền lành giả dối?
Vớ vẩn! Tất cả đều giả dối. Chỉ riêng sự ích kỉ, hèn mọn là thật.

Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2011

Ngu ngốc

Cái quái gì đang xảy ra với mình thế nhểy??
Mỗi lần click vào cái link blog đó là mình lại thấy hoa mắt chóng mặt ù tai. Đang nghe theo yêu cầu hay playlist gì gì cũng phải tắt hết, tự dưng rét lên phải tắt luôn cái quạt. Mình bị cái quái chi vậy??
Khốn nạn thiệt mà. Chính mình.
Sao dặn lòng hoài mà vẫn yếu đuối một cách ngu ngốc và dở hơi??

Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2011

Cho Hoàng Thảo

Ngắm nhìn tình yêu và sự bất an của Thảo, chợt nhiên mình nghĩ lại về cái tình yêu đã qua của mình. Thật may mắn là mình đã đi qua nó, còn Thảo thì còn chưa biết sẽ phải đau khổ thế nào.
Mình biết trong mỗi bước đi hằng ngày của Thảo, mỗi con đường Thảo chạy xe qua hằng ngày, bóng dáng anh Hiền cứ như bức màn che tối mắt và nỗi bất an nghẹn ngào.
Mình biết mỗi lúc gọi điện cho anh Hiền, Thảo sẽ luôn đợi anh H cúp máy trước, và khi đầu dây bên kia chỉ còn tiếng tút tút hờ hững, T sẽ gợn lên nỗi đau tràn ngập trong lòng.
Mình biết trong mỗi giấc ngủ, T luôn thao thức và chợt tỉnh nửa đêm, cầm điện thoại lên, trống trơn, hẫng hụt. Nước mắt chảy ngược vào tim.
Mình biết ngày mai xa xôi nào đó, T ngắm nhìn một mình trong gương, rêu phong và ủ dột, T sẽ nấc lên vì thấy mình quá sức đáng thương.
Đời lắm cái sự buồn, những guồng quay chẳng khác nhau là mấy, mà người ta k giúp được nhau khỏi buồn. Lắm cái sự buồn đến mức buồn ... cười.

Thứ Năm, 3 tháng 3, 2011

Muộn

Con chưa bao giờ hỏi ba
Có cái gì trên đôi tay ba như màu nắng?
Đôi bàn tay suốt một đời ươm trái
Những trái ngọt cho đời
Ba chưa được nếm qua...

Con chưa từng hỏi ba
Có cái gì sau đôi mắt ba như là gió?
Đôi mắt hằn sâu một đời khó nhọc
Vẫn cháy bỏng ước mơ
nuôi con lớn nên người...


Cũng chưa lần nào con thử sờ lên mặt ba
Gỡ những mảng bùn nâu đen vẫn còn ấm nóng
Như hồn quê nhọc nhằn trần trụi
Như chính đời ba
Bươn chải dãi dầu


Con muốn hỏi ba...
Muốn hỏi thật nhiều
Nhưng chẳng còn có thể nép vào vòng tay ba
vững chãi
Như ngày xưa bé dại
Như lúc con còn ba
Để nhớ thương trên đời...