Giữa SG, mình tìm thấy gì!?
Ngày hôm nay, lần đầu tiên, giữa SG rộng lớn này, mình muốn bật khóc.
Vẫn biết sống ở đời mà k biết cố gắng là nén lòng thì sẽ chẳng làm được gì cả. Nhưng chợt nhiên, những ngày này mình yếu đuối lạ lùng.
Mình thèm một chốn bình yên và vững chãi. Thèm được như những cánh diều thanh thản băng băng vượt gió trên bầu trời Thủ Đức.
Giữa SG, mình tìm thấy gì?
Cố ngoảnh mặt làm lơ để đỡ uất ức và giữ vững chính mình, mà nhiều khi uất ức.
Em xin lỗi, đã để anh đi.
Anh đừng xin lỗi em nữa! Anh k có lỗi. Em cũng k biết lỗi từ đâu anh ạ!
Xem là chúng ta k có duyên.
Giữa SG, chưa tìm thấy gì, nhưng em đã đánh mất anh!
Vậy là em đã để anh đi. Tình bạn của chúng ta cũng ra đi.
Anh Nh bảo sẽ luôn có những giá trị bất biến tồn tại. Nên em đừng buồn.
Nhưng mà anh ạ! Những giá trị bất biến thường thì đến sau, và thường thì khi đã muộn. Mà để níu giữ niềm tin, người ta cần những giá trị trước mắt.
Anh đã đi theo những giá trị trước mắt.
Và em k thể tin được vào những thứ bất biến mãi chưa thấy đâu.
Em k có cả 1 tấm ảnh của anh.
Giữa SG, ta tìm thấy nhau?!
Lũ bạn đại học bảo sao học kì này em trầm dữ. Em cũng k biết sao.
Những ân tình chưa kịp lớn lên thì đã phai nhạt hết theo sự câm lặng.
Giữa SG, em đâu có tìm thấy gì? Chỉ thấy sự tổn thương, nỗi buồn cố giấu và nước mắt chỉ dám rơi khi chạy xe một mình. Nước mắt rơi ra, chưa kịp chảy xuống đã bị gió thổi bay và hong khô ngay.
Giữa SG, em đâu có tìm thấy gì! Chỉ đánh mất thêm rất nhiều, bàn tay em nhỏ xíu và k giữ được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!