Mùa thu giấu em
Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế?
Để cuối con đường anh kịp nhận ra em
Em ào tới chợt xôn xao lá đổ
Xoá nỗi cô đơn lạnh giá bên thềm..
Rồi tình yêu lại rưng rưng bên khung cửa nhỏ
Và con đường lại xao xác gió heo may
Em hôn anh đắm say như gió
Và ngã vào anh dịu dàng như mùa thu..
Trái tim sẽ không còn lầm chỗ, không còn đặt trên đầu như thuở dại khờ. Mình không muốn bị đau thêm nữa...Không muốn khóc thêm lần nào cho những điều đã vội tôn thờ...
Chị đã viết vậy. Đó cũng là bài học đau đớn đầu đời mà em nhận được, chị à!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!