Tự dưng muốn được ai đó ôm vào lòng.
Mà tự dưng lại buồn bực vô cớ.
Ớ! Buồn cười ghê nhỉ. Cứ muốn đập cái gì đó cho sướng tay.
Sao mình cứ phải chịu đựng và ngậm bồ hòn làm ngọt nhỉ??
K xin được vé đi xem Trịnh.
K làm nổi chỉ 4 câu thơ SG.
K viết nổi truyện ngắn dù sắp phải nộp.
K đọc được 1 dòng nào, dù chỉ là cái truyện ngắn cỏn con.
K đủ dũng cảm để làm những chuyện thật điên như mình muốn.
K đủ can đảm để bứt mình ra cái con người ngu ngốc chán phèo bây giờ.
Cũng nói được vài lời nghe cũng có ý nghĩa tí với vài người (ví dụ như Ben).
Cũng làm được vài việc để ngày k trôi qua vô nghĩa.
Bắt đầu tết 2 bím, như mình muốn.
Hồi trước mình hay tết bím. Nhưng cách đây gần 2 năm, 2 cái bím tóc đã thành điều cấm kị với mình. Và mình thực sự bắt đầu k tết 2 bím nữa.
Từ hôm nay, mình bắt đầu tết 2 bím lại.
Mình thấy hài lòng với chính mình.
Nhưng tự dưng tận đâu đó trong mình, một nỗi bực dọc khó hiểu tràn đến.
Lũ bạn nhìn mình khó hiểu khi mình bước vào lớp.
Có gì mà nhìn nhỉ?
Chính mình cũng tự nhìn mình khó hiểu trong gương.
Mình nhìn cái gì? Đó là mình mà?
Hay đó chỉ là mình ngày xưa? K thể là mình bây giờ được??
Nhưng tự dưng cái quái gì lại ảnh hưởng đến cái kiểu tóc của mình? Việc gì mình k được làm vậy?
Cũng như việc gì mình lại k thể nói hay làm những điều mình muốn? Mình chỉ sợ làm đau người khác thôi. Nhưng việc gì mình phải sợ làm đau người khác? Khi mình thương tích đầy ra đó?
Một mớ suy nghĩ đi theo vòng. Cái này đuổi bắt cái kia, sinh ra cái kia.
Một cái vòng k đẹp.
2 bím của mình sẽ thế nào?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!