Mình muốn viết một cái gì đó - cái gì đó thật nặng nề.
Mỗi khi lại gặp sức ép từ những thứ k ra gì, mà bản thân mình k đủ mạnh mẽ để phẩy tay phủi đi như phủi bụi, mình lại muốn nổi điên lên và k hiền lành nữa.
Tại sao mình phải hiền lành và chịu đựng? Tại sao phải tự nuốt đắng nuốt cay nuốt nước mắt nuốt quay quắt vào lòng và cố gắng tự thoả mãn mình? Tại sao mình phải cố nhắm mắt làm lơ cho những thứ k ra gì quay mòng mòng quanh mình?
Thật vớ vẩn và khốn nạn đi mà. Thật vớ vẩn. Nhảm nhí. Sao cuộc sống của mình cứ bị ám thị hoài bởi những thứ nhỏ mọn và khốn kiếp?? Cứ mỗi khi đi lên được một bước là lại bị níu ghì lại. Ghì lại để làm gì? Giành giựt của mình được cái gì? Giành giựt linh hồn mình à? Được gì k? Được sự thoả mãn? Thoả mãn cái gì? Thoả mãn lòng ích kỉ? Thoả mãn lòng ích kỉ rồi được gì? Nụ cười hài lòng độc ác? Nắm giữ trái tim ai đó bằng gương mặt hiền lành giả dối?
Vớ vẩn! Tất cả đều giả dối. Chỉ riêng sự ích kỉ, hèn mọn là thật.
khùng
Trả lờiXóakhùng, mày mới là người ích kỉ và hèn mọn, nhìn lại mày đi.
Trả lờiXóaCó người vẫn rảnh rỗi đi soi mói người khác mà k dám ló mặt lên, phải để Nặc danh nhỉ?!
Trả lờiXóaĐừng có giả vờ thanh cao khi cứ điên lên là phát ra mấy cái lời rác rưởi kiểu đó!
À! Có người có tật giật mình.
Trả lờiXóa