Ngắm nhìn tình yêu và sự bất an của Thảo, chợt nhiên mình nghĩ lại về cái tình yêu đã qua của mình. Thật may mắn là mình đã đi qua nó, còn Thảo thì còn chưa biết sẽ phải đau khổ thế nào.
Mình biết trong mỗi bước đi hằng ngày của Thảo, mỗi con đường Thảo chạy xe qua hằng ngày, bóng dáng anh Hiền cứ như bức màn che tối mắt và nỗi bất an nghẹn ngào.
Mình biết mỗi lúc gọi điện cho anh Hiền, Thảo sẽ luôn đợi anh H cúp máy trước, và khi đầu dây bên kia chỉ còn tiếng tút tút hờ hững, T sẽ gợn lên nỗi đau tràn ngập trong lòng.
Mình biết trong mỗi giấc ngủ, T luôn thao thức và chợt tỉnh nửa đêm, cầm điện thoại lên, trống trơn, hẫng hụt. Nước mắt chảy ngược vào tim.
Mình biết ngày mai xa xôi nào đó, T ngắm nhìn một mình trong gương, rêu phong và ủ dột, T sẽ nấc lên vì thấy mình quá sức đáng thương.
Đời lắm cái sự buồn, những guồng quay chẳng khác nhau là mấy, mà người ta k giúp được nhau khỏi buồn. Lắm cái sự buồn đến mức buồn ... cười.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!