“Mai tôi sẽ rời xa kỉ niệm
Sẽ mang theo ánh trăng ngày thơ
Tình em có hằn vết son buồn
Khép đôi môi câu hát vô thường...”
Sẽ mang theo ánh trăng ngày thơ
Tình em có hằn vết son buồn
Khép đôi môi câu hát vô thường...”
(Phố mùa đông)
.
.
Chiều nay thành phố mình có mưa. Em nhớ người lắm,
người biết không!
.
NGƯỜI NÀY
Người vừa mới đi thôi, mưa đã đến. Dù đã lâu không
gặp, nhưng cảm giác một ai đó ở nơi đó, ở nơi-em-biết-rằng-người-ở-ngay-đó-thôi
yên tâm và khấp khởi vui, đi đâu cũng chỉ muốn chóng xong việc để trở
về. Nơi ấy có người mình muốn gặp, muốn nhìn người ấy khỏe mạnh,
cười nói mỗi ngày. Giờ thì người đã về nơi em chưa hề đặt chân đến.
Ngôi nhà nào, góc phố nào, hàng rong nào, những mặt người nào... em
không hề biết. Người sống có vui không?
Chiều nay, sau cơn mưa, em có chạy xe ngang cầu cũ,
liếc sang cầu Hùng Vương đang rọi những mảng màu rực rỡ xuống lòng
sông. Em bỗng nhớ người lắm!
Cuộc sống đa màu, mà người thì trong veo như thủy tinh.
Dầu ai có nói gì người, thì với em, người vẫn trong trẻo, khôi ngô
như cổ tích đã mất trong em và được người thắp lại.
Cổ tích dễ vỡ lắm! Nhưng cổ tích là thứ người ta
bấu víu dài lâu, đến tận cuối cuộc đời.
Những năm tháng tha phương này buồn lắm, người à!
*Đêm tình ca*
.
.
.
VÀ NGƯỜI ĐÓ.
Cuối cùng, người cũng phải trở thành NGƯỜI ĐÓ trong
em. Giờ này người đang làm gì?
Chắc đang trò chuyện với người ấy, hoặc đang nhớ người ấy, có phải
không?
Tuổi 21 đến
với em đột ngột quá. 18 mới đó thôi, mà giờ ở tận nơi nảo nơi nao.
Em bắt đầu tuổi 21 với những trang tình trắng tay. Những người đàn ông
quanh em đôi lúc làm em hoang mang tột độ về chính mình. Em đang làm
gì, em đang cần gì, em đang có gì, em đang đứng ở đâu... Em hoàn toàn
không biết...
Mỗi cuộc gặp
nhạt nhẽo trôi qua, em lại thấy bản thân mình nhơ bẩn quá! Em lại
muốn đi tu. ĐI TU – hoàn toàn không phải suy nghĩ vớ vẩn bồng bột một
phút của em. Em không muốn bắt đầu một tình yêu khác. Em không muốn
lấy chồng. Em không muốn bon chen. Em không muốn chùn chân trước người
đời xấu tốt. Em không muốn mua sắm hàng tháng, làm đẹp mỗi ngày. Em
không muốn bị đàn ông tán tỉnh. Em không muốn thêm lần nào ghê tởm
chính mình. Đôi khi bài vở cũng khiến em mệt mỏi đến độ chỉ muốn
chết đi.
Em ước giá
mình có thêm nhiều tháng năm tuổi trẻ. Để thêm nhiều tháng năm được
phép sai lầm và làm lại, được phép ngông cuồng và viển vông, được
phép chối từ và van xin, được phép đánh đổi rồi nuối tiếc...
Nhưng thanh xuân
trôi đi như bát nước hong nắng.
Em đang sống
chỉ với một mảnh tình khô.
.
.
Em đang già đi...