Thứ Bảy, 15 tháng 1, 2011

Boong...boong...19!!

Sinh nhật em rồi.
19.
Em 19.
Cho em mượn tiếng "anh" để gọi tên một chút nhé. Để thấy mình còn ai đó để nhìn về.
Chắc anh k còn nhớ hôm nay là sinh nhật em nữa.
Cũng bình thường thôi, khi người ta chỉ là hạt cát trong nhau - những hạt cát.
Em 19 mất rồi. 1 năm nưa, em sẽ 20. Chưa có gì trong tay hết. Cả chút bình yên cỏn con cũng k. Cả một người để nhìn về cũng phải lén la lén lút đi mượn.
Thật đáng thương!
19 của em rồi sẽ có gì nhỉ?
Sẽ có 1-ai-đó-khác-anh, 1-em-khác-em-bây-giờ, một điều thật khác của cuộc đời.
Hay là sẽ xáo trộn, vỡ tan như 17, 18, rồi để lại là những khoảng trống huơ trống hoác em k lấp nổi.
19 rồi. Em rồi sẽ sống sao? Khi giờ em còn thấy chính mình quá chi là mờ nhạt.

Thứ Sáu, 14 tháng 1, 2011

Thơ mới

Cái bài thơ viết chơi, vậy mà nhiều người thích.

Dạo này, thái độ chơi chơi của mình với viết lách của mình khiến nhiều người nói này nói nọ. Nhưng mình k còn muốn xem đó là cái gì nghiêm túc, khi nó mang lại cho mình quá nhiều hệ lụy.


Cứ mỉm cười đi...

Cứ mỉm cười đi bởi sẽ chẳng sao đâu

Những tật nguyền không bao giờ thắng được trái tim ta mạnh mẽ

Dẫu tật nguyền ở ngay nơi dìu ta đứng dậy sau mỗi đớn đau đi nữa

Thì ta cũng là chính ta

Nghĩa là đôi chân mạnh mẽ hơn mỗi lần đứng dậy

Và đôi tay chống xuống đất luôn cứng cỏi hơn khi đưa lên níu một bàn tay.


Cứ mỉm cười đi bởi ngày mai không bao giờ biến mất

Dù ta có chết đi thì ngày mai luôn hiện hữu trên kia

Và ta - ở cái thế giới luôn hiện hữu đằng sau sự sống

Cũng sống tiếp ngày hôm nay...


Cứ đi đi đừng ngoái đầu lại tiếc thương

Bởi quê hương và tuổi thơ không bao giờ chết cho dẫu ta đi xa lơ xa lắc

Ngoái đầu qua cửa kính ô tô nhìn dáng mẹ liêu xiêu.

Em ạ!

Chúng ta đều chỉ là những kẻ tha phương

Cầu con chữ hay miếng ăn thì cuối cùng cũng chỉ là để sống

Nhưng đời có cho không ai cái gì đâu em nhỉ?

Nó vắt kiệt ta đến chút lẽ sống sau cùng


Nhưng quê hương và tuổi thơ không bao giờ chết đâu em ạ

Nếu tận trong tim ta còn có một quê hương


Nên dặn lòng cố quên hay là nhớ một tình yêu đã mãi mãi qua đời?!
Hay như người ta bảo nhau nửa đùa nửa thật: “Cố nhớ để mà quên”?

Giữa những giấc mơ, ta thắc thỏm hoang mang để không phải chựng lại giữa cuộc đời này

Cho dẫu bao tin yêu đã hao mòn cạn kiệt

Thì ta cũng vẫn còn lại chính ta...


Đừng vùng vẫy hỏi tôi của ngày hôm qua chết đâu rồi sau bao nhiêu vấp ngã

Bởi bản ngã giống như ADN – không bao giờ thay đổi

Chỉ có rêu phong phủ đầy lên dáng vẻ - biểu hiện của trái tim


Cứ mỉm cười đi bởi sẽ chẳng sao đâu

Ta vẫn sống – dù sao đi nữa

Chỉ cần trong tim có một thôi thúc mạnh mẽ

Rằng ta phải đứng lên!

Tiểu Vũ


Thứ Tư, 12 tháng 1, 2011

"Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời" (2)

Thật kì lạ là em đọc cuốn sách ấy một mạch, k hề muốn ngơi nghỉ. Giữa lúc bạn bè em vắt chân lên cổ vật lộn với kì thi, thì em mộng mơ đuổi theo cuộc sống của những nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết. Nhưng cũng chẳng thể thanh thản hoàn toàn anh ạ! Bởi vì em còn gia đình. Thi thoảng em ngừng lật sách, nghĩ về kì thi của mình. Con người có phải lúc nào cũng có thể sống theo cảm tính đâu, anh nhỉ!?
Ngồi trong quán một mình. Lâu rồi em mới vào một quán trà sữa hay cafe một mình. Một thời gian rất dài, em dần học cách làm tất cả một mình. Đi dạo một mình, mua quần áo một mình, ăn uống một mình, vào quán một mình, ko cả đt và laptop. Chúng ta sẽ còn một mình đến suốt cuôc đời mà!
Trong quán, ai cũng có người đi cùng. Hoặc có người vào một mình, thì vừa ngồi vào chỗ cũng vội vàng cắm lap và bật đt gọi cho ai đó - một người đồng hành. Em giở sách có học cho môn thi ngày mai. Nhưng đến khi quán mở Lệ Quyên, thì em không sao tập trung được nữa. Em giở sổ viết những dòng này.
SG đã vào đêm. SG bao giờ cũng tấp nập. Những chiều mưa - mà ở quê mình là lúc phố liêu xiêu và tả tơi - thì SG càng tấp nập hơn nữa. Ai cũng muốn mau về với tổ ấm - theo một nghĩa nào đó - bình yên của mình. Thế là kẹt đường. Nghĩa là chỉ có lòng người tái tê, còn gương mặt phố thì luôn ồn ã. SG có biết buồn đâu!
Chợt nhiên em không biết có bao nhiêu gã đàn ông quanh mình chấp nhận được gương mặt sống phức tạp của em. Đôi lúc em chạy trốn sự giản đơn của người khác. Rồi thì tự thương chính mình.
Em đã thôi cái cảm giác thương mình đứt ruột. Nó kết thúc rồi, hoặc vì sự cạn kiệt lẽ sống đã vơi bớt trong em.
Viết cho mình thật khô khan. Em vẫn không thể viết tràn trề chỉ cho chính mình rồi đề dòng chữ "By only mysefl". Vậy là em hơi bất công với chính mình. Nhưng đôi lúc có một người để trò chuyện và nhìn về cũng thật vui biết bao nhiêu.
Chúng ta cô độc đến vậy rồi đó anh!
Shimamoto-chan chết rồi mà anh. Ít nhất là đã chết trong cuộc đời anh. Anh đợi chờ gì mà chưa sống tiếp?! Hay anh cũng định như Hajime? Đuổi hoài theo những cái bóng của đời mình!!!?

Thứ Bảy, 8 tháng 1, 2011

"Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời"

Em đã nghĩ là suốt đời này mình sẽ không bao giờ đọc "Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời".
Nhưng ngày hôm nay, em đã đọc. Đọc một cách thanh thản, chứ không chủ tâm căm ghét cái lí lẽ của anh.
Và một lẽ tự nhiên diễn ra rất nhanh trong em, em nhận ra mình là Izumi.
Còn anh là Hajime-ngày-không-có-Shimamoto.

http://nguyendangtuongvi.blogspot.com/2011/01/phia-nam-bien-gioi-phia-tay-mat-troi-2.html

...

Chợt nhiên mà em thấy lòng bình yên anh ạ!
Khi em đã viết được cho anh vài dòng. Ko phải cho bất cứ ai trên đời, mà là cho anh, em tự dưng thấy lòng dịu lại, dịu đến bất ngờ.
Em chưa sẵn sàng cho một tình yêu mới. Tự lòng em biết vậy.
Nhưng giờ lòng em đã phẳng lặng lại rồi. Anh trong em đã phẳng lặng. Nhưng cuộc sống vẫn chao nghiêng quanh em. Nên em chưa ổn định được.
Qua hết cả rồi. Và em đang sống tiếp.

Từ một người giống mình

Cũng hơi lâu lâu rồi em mới ngồi viết về bản thân mình, kể từ lần vướng cái chân đau. Trước đây, em hay viết về những điều mình đã “ngộ” ra từ một sự kiện hay trong khoảng thời gian nào đó, khi mọi thứ đã quá ứ đầy, cho dù có trút nỗi lòng cho ai đi chăng nữa, vẫn không thể vơi bớt đi cảm giác nằng nặng trong tâm trí. Ừ thì rồi mọi chuyện cũng qua, như mưa rồi sẽ tạnh và em sẽ phải lật đật dắt xe ra về trong mớ kẹt cứng nước mưa còn lênh láng khắp đường phố ngõ hẻm.

Em có thấy bản thân mình khác trước nhiều lắm không? Hay cứ qua một sự cố, em “ngộ” ra rồi để đó, rồi rốt cuộc cũng không thay đổi được gì, loay hoay giữa những quyết định đúng sai cho đến khi mệt nhoài mới thôi. Hồi trước và cả gần đây nhất nữa, em có một thói quen cố hữu, em rất thích tự hành hạ chính bản thân mình, em đày đọa cho em héo mòn để khỏi lo toan, khỏi tính toán, em lao vào làm việc để không thấy mình vô dụng... Em luôn tin rằng, nếu yêu thương người khác, họ cũng sẽ yêu thương mình y chang như thế. Rồi em quyết định hy sinh cho “những yêu thương” trong danh sách liệt kê của mình, em nhiệt tình, nhưng rồi giật mình thấy cái nửa vời háo hức “cho đi, có lại” của em gây khá nhiều hiểu lầm đáng tiếc. Em hiểu sai ngay chính cả bản thân em, ngay lúc em cô đơn nhất, cảm nhận dường như khó có thể chính xác, tương tự như những lúc em thấy mình nóng giận vậy.

Em có nhận được nhiều yêu thương không? Nhiều lắm, em không thể đếm xuể. Có lúc em sợ, và chạy trốn, dĩ nhiên là không thể thoát khỏi nếu em không dám mặt đối mặt. Có lúc em thấy mệt mỏi vì sao yêu thương mà cứ phải gắng gượng và ngượng ngùng. Có lúc em thực sự chán nản và chấp nhận bỏ cuộc khi theo đuổi hoài mãi những tình cảm vô vọng và vô phương thay đổi. Có lúc em thấy hạnh phúc và bình yên thực sự... Em nhìn lại mình, vậy rốt cuộc em cần gì? Những thứ em cần có làm cho em thực sự hạnh phúc hay không!? Chị bảo với em rằng “ Hãy làm những gì em cảm thấy cần chứ đứng làm những gì em muốn, vì chúng ta muốn quá nhiều thứ. Đuổi theo tham vọng không bao giờ là đủ”. Thực sự, em muốn nhiều thứ lắm, như người ta muốn có 1 căn nhà thì cũng phải muốn có thêm đồ trang trí. Một lần chat với anh, anh cũng nói với em: Hãy tập yêu những gì em đang làm và đừng có phân vân chi nữa. Em sẽ cố gắng làm theo như lời khuyên của anh và chị. Bắt tay vào thực hiện thôi! “take action” thôi! Phải bỏ thói quen bị ám ảnh bởi sự hoàn hảo để nhìn thấy những điều tốt đẹp đang chờ đợi mình ở phía trước.

Em luôn nói với mọi người: đối với em, cuộc sống không bao giờ là màu hồng, lúc nào cũng đen tối. Em biết khi nói tới câu đó, trên đầu em là cả một đám mây đen vô hình đang trú ngụ. Mỗi lần bắt gặp vẻ vui tươi trên gương mặt bạn bè, em không ghen tị mà thực sự thầm ngưỡng mộ. Em tự hỏi làm cách nào để luôn yêu đời được như thế. Dẫu biết rằng tâm trạng mỗi người đều “có lúc này, lúc khác”, nhưng sao em cứ thấy sầu não cho chính mình. Em sợ những lúc mây đen vần vũ và buồn rầu ngớ ngẩn đó lắm! Đó là những lúc em có những hành động và những suy nghĩ điên rồ nhất mà em không thể kiểm soát được. Em khờ đến mức tưởng rằng chỉ có em là như vậy thôi. Em nhớ tới một người bạn cùng phòng, bạn ấy lúc nào cũng vô tư, những giấc ngủ đến với bạn ấy dễ dàng như thể cứ muốn là được. Bạn nói với em “Vì tao biết yêu thương cả bản thân mình nữa”. Em giật mình nhìn lại, em có biết yêu thương chính bản thân mình không nhỉ! Hình như có nhưng chưa đúng cách. Em sợ nếu yêu thương bản thân mình quá sẽ trở thành ích kỷ cho nên... em quên luôn cách chăm sóc chính mình đúng cách về cả tinh thần lẫn phong cách bên ngoài. Một căn bệnh trầm kha!

Đôi khi ngồi không một mình không có việc gì làm, em bắt đầu phát “bịnh” hay suy nghĩ. Em tưởng tượng khá nhiều dù va chạm chẳng bao nhiêu! Em thấy mình nếu rời công việc ra, cuộc sống của em chắc chẳng còn ý nghĩa gì khác. Quán xá, công việc, tình yêu và bè bạn...điều gì quan trọng nhất đối với em!!! Ai cũng sợ cô đơn và bị lãng quên, em không muốn vì nỗi sợ đó mà em phải lựa chọn những gì không hợp với mình. Thôi nhé, bớt lo lắng nhiều cho đời còn đáng yêu!!!

Hầu như trong suốt những chuỗi ngày “ngồi suy nghĩ vớ vẩn một mình”, em hay thấy mình bị bủa vây bởi rất nhiều nhiều trách nhiệm. Làm sao để chu toàn tất cả mọi thứ, em bắt đầu thừa nhận mình thích sự hoàn hảo và…an toàn. Em tưởng em đã làm những ai yêu thương em thất vọng vì những thiếu sót mà em đã gây ra. Những lỗi lầm, những áy náy, những khuyết điểm… ai có thể chịu đựng được một “đứa dở hơi hay tập bơi mà không biết cách” như em nhỉ!?! Em nhớ đã từng đọc đâu đó câu nói “Không ai có thể yêu thương người khác một cách tốt đẹp nếu không biết tự yêu thương chính bản thân mình” (hay câu này em bịa ra cũng không biết chừng). Còn bà chị thì nói với em rằng, hãy mở toang lòng mình ra, hãy lắng nghe tim mình bảo gì thì làm nấy. Em lắng nghe và trái tim em bảo rằng: Hãy biết yêu chính bản thân mình trước tiên, rồi sau đó mới đi hỏi từng người mà em quen biết “Có ai yêu em không!” (Hehe)

By ...

P/S: Just for myself

Thứ Tư, 5 tháng 1, 2011

Ảnh bìa số đầu nguyệt san Dáng văn













Mình nhận ra là mình thèm một người chị!

...

Mình đã thi xong ngày đầu tiên. Vậy là sắp được về nhà.
Hai hôm nay chiều nào SG cũng mưa. Mình k dám bước ra khỏi nhà lúc trời mưa. Mình sợ mình buồn.
Mình đã viết được cái mail dài dài gửi đến cho một người.
Và mình đã viết được cái gì đó - dù chưa trở thành cái gì cả.
Mình thèm biết bao tin nhắn hoặc cuộc gọi sau lúc thi hỏi mình có làm được ko. Thèm biết bao một người đồng hành. Một người mỗi tối gọi đt mắng mình học bài và ngủ đi, đừng xem phim nữa. Thèm những gì hơn một câu nói cho qua chuyện.
Mình thèm những gì hơn cái hơn người dưng một chút.
Mình cứ hay vòi vĩnh những thứ mãi mãi không là của mình.
Một người của bây giờ mà mình phải quên, và người nào đó của tương lai mà mình sẽ phải nhớ!
Thật viển vông! Mình bao giờ cũng quá yếu đuối!

Thứ Bảy, 1 tháng 1, 2011

01.01.11

Vậy là mình đã lại trở về với những ngày tháng SG, với những thứ mà chỉ cần nhìn và nghe, mình đã tắt ngấm nụ cười và tiếng nói.
Chợt nhiên mình thấy mọi thứ thật rời rạc và chới với.