Cái bài thơ viết chơi, vậy mà nhiều người thích.
Dạo này, thái độ chơi chơi của mình với viết lách của mình khiến nhiều người nói này nói nọ. Nhưng mình k còn muốn xem đó là cái gì nghiêm túc, khi nó mang lại cho mình quá nhiều hệ lụy.
Cứ mỉm cười đi...
Cứ mỉm cười đi bởi sẽ chẳng sao đâu
Những tật nguyền không bao giờ thắng được trái tim ta mạnh mẽ
Dẫu tật nguyền ở ngay nơi dìu ta đứng dậy sau mỗi đớn đau đi nữa
Thì ta cũng là chính ta
Nghĩa là đôi chân mạnh mẽ hơn mỗi lần đứng dậy
Và đôi tay chống xuống đất luôn cứng cỏi hơn khi đưa lên níu một bàn tay.
Cứ mỉm cười đi bởi ngày mai không bao giờ biến mất
Dù ta có chết đi thì ngày mai luôn hiện hữu trên kia
Và ta - ở cái thế giới luôn hiện hữu đằng sau sự sống
Cũng sống tiếp ngày hôm nay...
Cứ đi đi đừng ngoái đầu lại tiếc thương
Bởi quê hương và tuổi thơ không bao giờ chết cho dẫu ta đi xa lơ xa lắc
Ngoái đầu qua cửa kính ô tô nhìn dáng mẹ liêu xiêu.
Em ạ!
Chúng ta đều chỉ là những kẻ tha phương
Cầu con chữ hay miếng ăn thì cuối cùng cũng chỉ là để sống
Nhưng đời có cho không ai cái gì đâu em nhỉ?
Nó vắt kiệt ta đến chút lẽ sống sau cùng
Nhưng quê hương và tuổi thơ không bao giờ chết đâu em ạ
Nếu tận trong tim ta còn có một quê hương
Nên dặn lòng cố quên hay là nhớ một tình yêu đã mãi mãi qua đời?!
Hay như người ta bảo nhau nửa đùa nửa thật: “Cố nhớ để mà quên”?
Giữa những giấc mơ, ta thắc thỏm hoang mang để không phải chựng lại giữa cuộc đời này
Cho dẫu bao tin yêu đã hao mòn cạn kiệt
Thì ta cũng vẫn còn lại chính ta...
Đừng vùng vẫy hỏi tôi của ngày hôm qua chết đâu rồi sau bao nhiêu vấp ngã
Bởi bản ngã giống như ADN – không bao giờ thay đổi
Chỉ có rêu phong phủ đầy lên dáng vẻ - biểu hiện của trái tim
Cứ mỉm cười đi bởi sẽ chẳng sao đâu
Ta vẫn sống – dù sao đi nữa
Chỉ cần trong tim có một thôi thúc mạnh mẽ
Rằng ta phải đứng lên!
Tiểu Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!