Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

Nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm...

Những khi không còn ai để nói chuyện, tôi quay về đối thoại với chính mình. Thường những khi như vậy, trong tôi đã rối bời lắm rồi, trong tôi đã không còn có thể diễn đạt thành lời để người khác hiểu được nữa.

Những đêm gần đây, tôi rơi vào trạng thái ấy. Khi một cái nick còn sáng, tôi rối bời không biết sẽ nói gì với người ấy. Nhưng khi nó tắt phụt đi rồi, tôi bắt đầu suy nghĩ, người ấy đi đâu, gặp ai, đang làm gì, đang cười phải không, đang nói gì vui lắm đúng không, đang chạy xe trên đường và cô đơn lắm. Phải không?

Phải không?


Phải không?

Cả khi những lời nói đau lòng bắt đầu cắn nát trái tim tôi...


"Nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm..."

Đó là điều tôi học được sau những tháng ngày vất vả vừa qua. Mỗi khi bắt đầu ngày mới với một núi công việc làm guồng đôi chân tôi và cái đầu bé nhỏ, tôi đều khóc. Một mình thôi. Sau khi khóc, tôi suy nghĩ về những việc phải làm hôm nay và sắp xếp nó thật ngăn nắp, để dù không đủ thời gian, tôi vẫn biết sau việc mình đang làm, mình phải làm gì tiếp theo. Những lúc đói rã rời tay chân và nhức nhối tận xương cốt, tôi không than vãn hay khóc lóc, tôi nhờ bạn bè tôi mua dùm thứ gì đó có thể ăn được, hoặc chạy đi ăn, rồi làm tiếp. Những khi chóng mặt muốn xỉu giữa đường, tôi không buông xuôi tay lái, mà cố về đến nhà. Giờ tôi mới biết, cái đói là thứ khủng khiếp nhất trên đời, chứ không phải những mất mát vô hình lớn lao khiến người ta tự sát. Những khi quá nhiều việc dồn dập đến, tôi không gào lên "Không kịp nữa rồi!", mà luôn nghĩ "Bắt đầu từ đâu nhỉ!?". Bằng cách đó, tôi đã đi qua được những ngày mệt mỏi nhất!

Vậy mà, chạm một niềm riêng mới, tôi vẫn chưa biết mình phải làm gì, nên làm gì, cần làm gì đây. Tôi phải làm gì đây khi cả dũng khí để nhặt kiếm lên, tôi cũng hoàn toàn không có?

Thứ Sáu, 20 tháng 4, 2012

Khi tình yêu đong đầy trong đáy mắt...

Tôi đã từng nghĩ mình có thể hiểu và cảm thông cho một người nghệ sĩ như ba tôi, mãi đến khi gặp anh giữa xô bồ cuộc sống. Tôi nhận ra, mình không đủ bao dung để chấp nhận được một người quá vô định và đầy vết thương lòng.

Trong đôi mắt ba má tôi, tôi luôn thấy tình yêu đong đầy. Cả lần tôi tận mắt thấy ba tôi tát má tôi ngoài bọng giếng. Má tôi mắt đỏ hoe chạy vào nhà giận dỗi. Cả khi ấy, tình yêu cũng dâng đầy trong đôi mắt ba má tôi. Và thế, tôi chưa bao giờ hoài nghi về gia đình mình. Bởi nơi ấy, luôn có tình yêu!

Má tôi từng bảo tôi hãy học cho mình đức hi sinh. Bởi đàn ông, sống cho đến cuối cuộc đời cũng luôn mắc nhiều lỗi lầm mà người phụ nữ cần bao dung và cao cả. Hơn 20 tuổi, tôi hiểu mình vẫn chưa thể chấp nhận một người đàn ông phiêu du và vô định, tôi hiểu mình vẫn sợ chơi vơi trên cõi đời này. Tôi muốn yêu và sợ yêu!
Hơn hai mươi tuổi, tôi vẫn trốn tránh những đôi mắt si mê tôi. Tôi kiếm tìm đôi mắt đủ yêu thương và tỉnh táo trước tôi. Dù tôi hiểu, tôi sẽ hạnh phúc hơn khi được yêu và đừng yêu quá nhiều. Nhưng tôi sợ trách nhiệm với tình yêu quá lớn với người khác. Như khi tôi nói với bạn: "Sự căm ghét còn dễ chịu hơn dằn vặt". Chắc có lẽ, tại thời điểm nào đó sau này, tôi sẽ khác.


Độ này quê tôi hẳn đang gay gắt lắm. Bằng lăng và hoàng hậu chắc đã nở rộ khắp những góc phố rồi. Bao mùa thi đã đi qua tôi trong màu bằng lăng và hoàng hậu ấy. Tôi nhớ dáng Hoài đứng lặng lẽ dưới gốc cây bằng lăng đẹp nhất tôi từng thấy. Tôi nhớ sắc vàng rực rỡ của hoàng hậu khiến tôi nhận ra mình biết buồn mỗi độ mùa thi về. Còn trong kí ức bạn? Bạn nhớ gì vào những ngày tháng này? Khi trong đôi mắt bạn, tôi nhận ra nỗi buồn đang dần dâng lên.

Biển quê tôi mùa này chắc chắn đang rất đẹp. Những con đường thênh thang lộng gió khiến ai đi ngang cũng muốn dừng lại hít đầy. Nhưng, càng ngày tôi càng sợ biển. Bởi tôi rất buồn trước biển, dù bên cạnh tôi là bất cứ ai.

Nỗi nhớ quê khiến tôi dần mủi lòng khi ngày về đến gần. Tôi nhớ đậm sâu từng góc phố, từng con đường, đừng ngõ ngách. Tôi chưa từng nói điều này với ai. Tôi sợ bạn bè tôi cũng chạnh lòng...

Tôi không hiểu trong đôi mắt kia có gì. Có bao giờ, ai đó ngồi trước tôi cũng tự hỏi lòng đôi mắt đang đối diện mình đang chứa điều gì bao la trong ấy?

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

Những bức thư tình



Những bức thư tình, có thể là lời tỏ tình, là bức thư hẹn hò, hay như cuốn nhật ký chung để hiểu nhau hơn. Và, cũng có những bức thư tình dành cho những người xa nhau.

Những người xa nhau sẽ viết cho nhau điều gì? Lời xin lỗi? Cám ơn? Đừng tìm em/anh nữa! Sống tốt nhé em/anh!.....? Sẽ không còn là những lời có cánh đâu! Khi ấy, người ta hay dành cho nhau những gì chân thành và mộc mạc nhất.

Tôi cũng đã từng viết những bức thư tình, dĩ nhiên rồi! Tôi đã qua tuổi hai mươi. Nghĩa là thời vụng dại và mơ mộng nhất đã nằm lại sau lưng. Dĩ nhiên, trong ấy có cả những bức thư tình.

Tôi tập viết thư tình từ ngày còn rất bé. Bức thư tình đầu tiên tôi viết dành cho má, vào dịp 20.11 năm tôi học lớp 5. Tôi không còn nhớ nội dung của bức thư ấy nữa, chỉ nhớ cảm giác tối má ôm tôi ngủ rất chặt và ấm. Độ ấy quê tôi đang vào đông mà. Bây giờ, có lẽ, má vẫn cất giữ bức thư ấy, ở đâu đó trong số kỉ vật của má, cũng như những món quà tôi tặng má qua năm tháng đã rỉ sét, sờn màu, gãy hỏng.

Bức thư tình tôi ngượng ngùng để vào ngăn bàn của cậu bạn đầu tiên tôi mến, hình như cũng vào năm tôi học lớp 5. Tôi vẫn còn nhớ rõ, cậu ấy không thẹn thùng đọc rồi rủ tôi đi ăn kem như tôi mong đợi, cũng không mang ra khoe mẽ với đám con trai. Cậu ấy - với một cử chỉ rất đàn ông, đã nhìn thẳng vào tôi, rồi đi xuống góc lớp, xé bức thư ấy vất vào sọt rác. Tôi, cũng với sự quân tử và ngang ngạnh tương đương, không tỏ ra thù ghét, tránh mặt hay khóc lóc, tôi vẫn đối xử với cậu ấy như trước nay vẫn vậy, vẫn thích nghe cậu ấy đàn piano, vẫn chơi đá banh với cậu ấy,...mãi đến khi chúng tôi lên cấp 2 và không còn học cùng lớp nữa. À! Một điều dĩ nhiên khác, tối đó về nhà, tôi đã khóc nức nở chỉ vì cây viết máy lưỡi tre của tôi mất. Anh Hai tôi mang cả cây bút máy có khắc hình chim phượng mà anh rất quý ra dỗ tôi, nhưng tôi vẫn không nín khóc. Chỉ mình tôi biết khi ấy, tôi đã khóc rất lâu vì điều gì.

Và thế, mãi đến năm 12, gặp anh, tôi mới viết thư tình trở lại, cho một tình yêu thật sự. Tôi viết rất nhiều, lúc bắt đầu hay kết thúc, hạnh phúc hay đau khổ. Anh cũng dành cho tôi ngần ấy thư tình. Cảm giác thanh tao, khấp khởi hạnh phúc ngày ấy, tôi phải cám ơn anh đã mang về cho tôi suốt hơn một năm, để sau đó, tôi biết nhìn nhận đúng nghĩa hơn về nhiều giá trị của cuộc đời này, thôi ngây thơ cả trong mộng mơ hay đau đớn. Dù sau đó, tôi phải trả giá bằng rất nhiều đau khổ, thì cũng xin khắc ghi những ngày tháng ấy vào tận đáy lòng!

Bây giờ, anh đã có người con gái khác để hằng đêm ngồi viết thư tình. Còn tôi, đã rất lâu qua rồi, tôi vẫn ngồi đây viết thư tình cho chính mình. Mỗi cuối tuần vẫn mặc váy cho mình ngắm. Mỗi dịp về quê, vẫn đến cafe một mình. Biết sao được, cuộc đời mỗi người có mỗi khúc quanh riêng. Tôi vẫn đang ở trên một con đường mòn...

"Love means never having to say you're sorry" (Love story)


Lỗ Tấn từng viết: "Kì thực trên mặt đất làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi" (Thuốc). Tôi ghi nhớ lời ấy rất lâu. Và mỗi lần vấp đau và biết mình lạc đường, tôi luôn nhắc nhớ mình về câu nói ấy. Để rồi lò dò đứng dậy, cực đoan trong cô độc để vững niềm tin mà sống. Người khác, thời điểm nào đó không đủ yêu thương để thấu hiểu trái tim tan nát của tôi, có thể sẽ căm ghét và vất tôi ngay ra khỏi cuộc đời họ (cả anh cũng vậy). Thì, cũng không sao cả! Tôi tin rằng, mình, sẽ bằng đôi chân này, tạo nên một con đường đi trở lại vào trái tim người ấy.

Ngày chia tay, anh bảo với tôi rằng: "Anh không tin vào câu người ta nói, gương vỡ sẽ lại lành!". Phải! Tôi cũng không tin. Ai có thể nhặt lại hết từng vụn vỡ thuỷ tinh? Người ta cũng chỉ có một cuộc đời để sống, một trái tim yêu, một cái đầu để suy nghĩ. Không thể bảo nó xoá đi hết những tổn thương đã qua và lành lại vẹn nguyên như cũ. Một thời, câu nói ấy trở thành thứ niềm tin mà tôi nắm lấy để gượng dậy. Một thời điểm khác, tôi dùng cách ấy đối xử với một người khác không có lỗi gì trong đời tôi. Giờ thì, tôi đã nghĩ khác. Không gì ngăn cản được tình yêu, cũng như đôi chân này cả. Bởi chúng ta có đôi chân để chinh phục được mọi con đường! Hãy biết biến những muộn màng trở thành con đường quay trở lại, biến chúng trở thành lời cám ơn vào một ngày không xa ngoái đầu lại, chứ không phải là hối tiếc! 

"Love means never having to say you're sorry".

Lần gần đây nhất, tôi viết thư tình cho tháng Sáu của tôi. Tháng Sáu của tôi giờ này không biết đang ở đâu trên đất nước này, có đang trải qua những ngày tháng có ý nghĩa không? Như những ngày vất vả mà đầy ý nghĩa tôi đang sống đây! Giờ là tháng 4 rồi, anh ạ! Cuộc sống vẫn đang trôi. Và mùa mưa đang đến. Mùa mưa Sài Gòn năm nay, em không được về quê. Không biết anh có quay lại tìm em không. Có thể khi anh quay lại, em đã không còn đứng đó đợi anh nữa, và đã bước chân sang một con đường mới. Cũng có thể anh không bao giờ quay lại tìm em. Vào một ngày nào đó, một tháng Sáu nào đó khác sau này, em sẽ vẫn nhớ đến anh như một cơn mưa dịu dàng nhất!