Thứ Sáu, 20 tháng 4, 2012

Khi tình yêu đong đầy trong đáy mắt...

Tôi đã từng nghĩ mình có thể hiểu và cảm thông cho một người nghệ sĩ như ba tôi, mãi đến khi gặp anh giữa xô bồ cuộc sống. Tôi nhận ra, mình không đủ bao dung để chấp nhận được một người quá vô định và đầy vết thương lòng.

Trong đôi mắt ba má tôi, tôi luôn thấy tình yêu đong đầy. Cả lần tôi tận mắt thấy ba tôi tát má tôi ngoài bọng giếng. Má tôi mắt đỏ hoe chạy vào nhà giận dỗi. Cả khi ấy, tình yêu cũng dâng đầy trong đôi mắt ba má tôi. Và thế, tôi chưa bao giờ hoài nghi về gia đình mình. Bởi nơi ấy, luôn có tình yêu!

Má tôi từng bảo tôi hãy học cho mình đức hi sinh. Bởi đàn ông, sống cho đến cuối cuộc đời cũng luôn mắc nhiều lỗi lầm mà người phụ nữ cần bao dung và cao cả. Hơn 20 tuổi, tôi hiểu mình vẫn chưa thể chấp nhận một người đàn ông phiêu du và vô định, tôi hiểu mình vẫn sợ chơi vơi trên cõi đời này. Tôi muốn yêu và sợ yêu!
Hơn hai mươi tuổi, tôi vẫn trốn tránh những đôi mắt si mê tôi. Tôi kiếm tìm đôi mắt đủ yêu thương và tỉnh táo trước tôi. Dù tôi hiểu, tôi sẽ hạnh phúc hơn khi được yêu và đừng yêu quá nhiều. Nhưng tôi sợ trách nhiệm với tình yêu quá lớn với người khác. Như khi tôi nói với bạn: "Sự căm ghét còn dễ chịu hơn dằn vặt". Chắc có lẽ, tại thời điểm nào đó sau này, tôi sẽ khác.


Độ này quê tôi hẳn đang gay gắt lắm. Bằng lăng và hoàng hậu chắc đã nở rộ khắp những góc phố rồi. Bao mùa thi đã đi qua tôi trong màu bằng lăng và hoàng hậu ấy. Tôi nhớ dáng Hoài đứng lặng lẽ dưới gốc cây bằng lăng đẹp nhất tôi từng thấy. Tôi nhớ sắc vàng rực rỡ của hoàng hậu khiến tôi nhận ra mình biết buồn mỗi độ mùa thi về. Còn trong kí ức bạn? Bạn nhớ gì vào những ngày tháng này? Khi trong đôi mắt bạn, tôi nhận ra nỗi buồn đang dần dâng lên.

Biển quê tôi mùa này chắc chắn đang rất đẹp. Những con đường thênh thang lộng gió khiến ai đi ngang cũng muốn dừng lại hít đầy. Nhưng, càng ngày tôi càng sợ biển. Bởi tôi rất buồn trước biển, dù bên cạnh tôi là bất cứ ai.

Nỗi nhớ quê khiến tôi dần mủi lòng khi ngày về đến gần. Tôi nhớ đậm sâu từng góc phố, từng con đường, đừng ngõ ngách. Tôi chưa từng nói điều này với ai. Tôi sợ bạn bè tôi cũng chạnh lòng...

Tôi không hiểu trong đôi mắt kia có gì. Có bao giờ, ai đó ngồi trước tôi cũng tự hỏi lòng đôi mắt đang đối diện mình đang chứa điều gì bao la trong ấy?

6 nhận xét:

  1. Cô bé "hạt mưa nhỏ" (là tôi tự giải thích cái tên "tiểu vũ" thôi) này có những cung bậc cảm xúc và giọng văn thật nhẹ nhàng và đáng yêu!Có khi tôi sẽ cập nhật những bài hay của cô bé về blog của mình để giới thiệu cho những SV của tôi được không nhỉ?

    Trả lờiXóa
  2. Hạn chế nhất của Vi là để cảm xúc quá phiêu và như thế giữa những đoạn văn không có sự liên kết. Nhưng dù sao những gì Vi viết thật nhẹ nhàng và đủ độ để người khác ưu tư về đời.
    Tặng Vi bài thơ nhé:


    Đôi mắt
    Đôi mắt em hồ thu
    Rặng liễu lẻ loi đứng
    Đôi mắt em vời vợi
    Ẩn chứa một nỗi niềm...

    Đừng nhìn vào mắt biếc
    Đắm đuối gửi tình si
    Cho mặt hồ gợn sóng
    Xôn xao sau làn mi!

    Em vẫn còn bé lắm
    Mặt hò chiếc gương trong
    Đừng trao em nõi nhớ
    Và thoáng mong đầu đời...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn Cỏ nhé! Tiểu Vũ hay viết kiểu trải lòng vậy, nên để cảm xúc nó dàn trải lắm, k chú tâm chỉn chu. Tiểu Vũ cũng bỏ viết văn luôn rồi, Cỏ ạ!

      Xóa
  3. Mình thích giọng văn của bạn, dù có hơi lan man nhưng rất dễ khiến con người ta mủi lòng. Bản thân mình cũng là 1 người xa quê và cũng thường chứng kiến những nỗi buồn ko thốt nên lời từ đáy mắt của người đối diện nên cũng có đôi chút đồng cảm.

    Trả lờiXóa

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!