Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

Cho Hà Nội của tớ

Hà Nội của tớ ạ!

Entry này tớ viết khi đang rất nhớ cậu!

Tớ đang trong kì nghỉ ở quê mình, cậu ạ! Kì nghỉ không đủ dài để tớ thấy chán, nhưng đủ dài để tớ thấy mình bắt đầu ườn ra vì lười biếng.

Tớ biết cậu cũng muốn về quê như tớ. Hà Nội đầu đông, trời bắt đầu lạnh. Còn quê mình vẫn đang nhiều nắng, nhiều gió lắm.

Cuộc sống dài và khó khăn quá, cho những kẻ tha hương như tớ và cậu. Mỗi lúc sụt sịt mũi thấy ốm là tủi thân. Như cuối đông năm trước, Bảo chỉ ao ước một cái liếc nhìn từ đôi mắt đã trở thành xa lạ kia. Thì cậu, lúc nào cũng nhớ đôi môi đẹp của người ấy. Tớ biết, khi từ đôi môi ấy, bây giờ, phát ra những lời chua chát, cậu sẽ thấy đau thế nào.

Giờ này Hà Nội của tớ đang làm gì nhỉ?! Đã bớt đau đầu chưa? Bài tập và đồ án có bớt nặng nề chưa? Hay đang nghiên cái 20D mới mua? Trái tim đã bớt đau vì người ấy chưa?

Đã rất nhiều ngày, rất nhiều những đau khổ dằng dặc trôi qua rồi, tớ vẫn chưa tưởng tượng nổi tớ sẽ yêu người khác như thế nào. Sẽ nhớ một-ai-đó-khác trong đời tớ như thế nào. Người đó sẽ là một chàng trai như thế nào… Tất thảy, tớ đều chưa thể tưởng tượng nổi.

Vì thế mà, tớ biết, cậu cũng đang chẳng thể tưởng tượng nổi cô-gái-thứ-hai ấy là ai.

Gần đây, bỗng nhiên, tớ thấy những tình bạn trong tớ thật lạ lùng. Tớ yêu bạn bè tớ như tớ yêu người yêu tớ ấy. Tớ yêu cậu, yêu Quyên, yêu Bôn – những người tớ lưu vào group BẠN THÂN trong dạnh bạ - bằng thứ tình cảm lạ lùng. Trong trái tim tớ, các cậu là những chàng trai tuyệt vời, mang lại cho tớ những xúc cảm thật đặc biệt. 
Bỗng dưng, gần đây, xúc cảm trong tớ lạ lùng vậy đấy. 

Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

Má thương!

Trong những ngày SG lạnh vừa qua, con rất nhớ má. Mỗi lần nhớ má, con rất dễ khóc. Như tháng 11 năm trước, lúc thầy giáo đọc thơ ở lớp, con khóc. Còn lúc này, nghe cô giáo giảng bài, xem phim, đọc sách, xem 1 đoạn clip ngắn xúc động... con cũng khóc.

Má nuôi con rất khổ. Ngày bé, con trải qua nhiều cơn bạo bệnh. Ba bồng con ngủ ngồi 4 tháng trời ròng rã, bao lần rơi nước mắt trước phòng bệnh khi nghe tiếng la khóc vì đau của con. Số thuốc con uống nhiều đến nỗi gan đến giờ vẫn nóng, da cứ sần sùi và k mập nổi, răng bị vàng từ đó đến giờ. Những vết tích tai nạn ngày bé đến giờ vẫn là nỗi mặc cảm trong con. Má biết tính con mặc cảm mà không bao giờ tỏ ra, nên má bao giờ cũng sợ con thua kém người khác. Trước những thành công của con, má là người mừng vui hơn bao giờ hết, và cũng không ai có thể nhìn ra 2 mặt của cái thành công ấy - ngoài má, để giúp con vượt qua. 

Má nhẫn nhục và vất vả vô cùng mới nuôi lớn được chị em con. Con không thích má đi mượn tiền ai, cũng không thích má nhờ vả ai. Những lần em con dại dột khiến ba má khổ sở vô cùng. Má theo em đến từng quán internet gọi em về mà không đánh mắng, cũng không xúc phạm em. Má chạy vạy vay mượn của biết bao nhiêu người, dù nhà mình không phải là khó khăn. Chắc bây giờ, nhớ lại những ngày tháng ấy, em con cũng sẽ hổ thẹn và thương má - như con. Má con nhỏ người, chân bị tật mà phải chiến đấu với cuộc sống này suốt cả ngày dài. Dáng đi vất vả của má, con sẽ ghi nhớ như một bài học cho cuộc đời mình. Má chắt chiu tiền gửi vào cho con trong này ăn học, bị người ta xúc phạm ở ngân hàng, điều ấy con cũng sẽ ghi nhớ suốt đời. Ngày trước con có suy nghĩ chấp nhận cái quy luật xã hội rằng học đi đâu thì rồi khi về cũng phải nhờ vả, chạy chọt người ta. Nhưng bây giờ, con đã nghĩ khác. Con không thích ba má phải cúi đầu trước ai cả. Vì con biết cái cảm giác cúi đầu nhờ vả người ta, nó khó chịu đến thế nào. 

Những tháng ngày dậy thì nhiều bồng bột, không ai cố hiểu con bằng má. Hơn hết thảy những người từng mở miệng bảo yêu thương con, không ai tôn trọng con và cố hiểu con như má. Suốt đời này, con không thể quên đôi mắt má ướt nhoèn giọng run run nói: "Má phải làm sao để hiểu con bây giờ?". Những ngày ấy, má lần lượt gặp và nói chuyện với hết thảy những người thân thiết quanh con, để hiểu thế giới rối rắm của con bây giờ có gì. Khi những người ấy dần rời xa con, chỉ còn má ở lại, như điều hiển nhiên dần lớn con mới hiểu ra. Chẳng có thứ yêu thương giả dối nào tồn tại nổi qua sự khắc nghiệt của lòng người. Có điều ở thời điểm hiện tại, ta có nhận ra hay không thôi. 

Những ngày tình yêu đầu tan vỡ đầy đớn đau, không ai khóc cùng con và hôn lên trán con - như má. Có thể vẫn còn người ngồi nhìn con uống say, lắng nghe con nói hay nhìn con thở dài, nhưng không ai có thể rơi nước mắt khi con khóc thú thật với lòng: "Má ơi! Con sai rồi! Con biết con sai rồi!" - như má. Chẳng có thể ở cạnh con đến sau cuối những đau khổ cùng cực và trượt dài của con, rồi tự hào ngắm nhìn con đứng dậy - như má. Những ngày rơi vào vũng sâu cuộc đời ấy, con mới nhận ra đâu là giá trị thật của cuộc đời mình, những người bạn nào là thật sự. Họ bỏ đi hết - nghĩa là bỏ rơi con để tiến nhanh hơn, không chịu đựng nổi con hay quay lưng đè nặng họ lên con để đẩy con chìm sâu hơn. Và nhận ra không có người bạn nào lớn bằng má của con. Bạn bè có thể mang đến niềm vui vào ban ngày, nhưng chỉ có gia đình là ta muốn tìm về nhất vào ban đêm. 

Con từng tự hỏi người đàn ông ấy có buồn không khi con bước lên xe đi xa? Có vui không khi con cười roi rói ào xuống từ cửa tàu? Má của con thì có. Má đón con bằng sớm tinh mơ cửa nhà đã sạch lá, mọi cánh cửa hai ngôi nhà đều mở toang rất rộng, để chào con trở về sau những ngày xa nhà cô đơn và mỏi mệt. Má tiễn con đi bằng nước mắt rơi lén, và con thì luôn cố cười hời hợt để má nghĩ con sẽ chẳng sao đâu, chẳng buồn đâu, đi xa rồi con vẫn vô tư lự và sống hồn nhiên cứng cáp như đất.

Con sẽ khắc ghi rất sâu những tháng ngày con tự làm tất cả một mình này, để nhắc nhớ về sự vô tình của lòng người và những chân giá trị quanh mình. Khi bạn bè con có người yêu, họ hàng hay bạn bè để giúp đỡ, nhờ vả những ngày đầu vào SG, hay đâu đó những ngày khó khăn khác. Thì con là tất cả một mình, không than vãn, không ỷ lại, không nhờ vả. Con muốn tự làm tất cả, tự mình cảm nhận những vất vả, mỏi mệt, cô đơn và đau khổ này, để nhắc mình hãy suốt đời đừng quên những ngày tháng sai lầm cũ. Có thể có ai đó trên đời ở xa lơ xa lắc - bởi mọi khoảng cách - vẫn đang cố lắng nghe, dõi theo xem con sống thế nào, tốt không mà không dám hỏi thẳng, vì sợ chạm vào khối đau buồn của con, mà nhiều lần con đã xù lên với nhiều người khác. 

Nhưng điều ấy chưa đủ để con thứ tha. Con sẽ vẫn yêu. Nhưng con sẽ vẫn hận. Dù con biết như vậy con sẽ chỉ khó quên thôi.

Con hay nhanh quên niềm vui và hạnh phúc, nhưng con nhớ rất lâu nước mắt. Nước mắt con khóc nhiều và khóc đau khổ thế nào, con sẽ chẳng quên đâu. Nước mắt cô đơn và vất vả rơi, con cũng sẽ không bao giờ quên. Má từng dạy con, hãy biết quên những gì nên quên, và nhớ những gì phải nhớ. Biết quên và biết nhớ cũng là một bài học con người phải học để sống trên đời. 

Má từng chỉ cho con xem hình ảnh những người đàn ông khác có thể khiến phụ nữ biết bao dung, hi sinh. Đó là cách má dạy con trở thành một người phụ nữ. Và má cũng biết rõ con chưa quên người ấy, biết rõ con phải gồng mình, phải đá nhiều thứ sang một bên và cực đoan thế nào mới có thể sống. Chẳng ai hiểu và thông cảm cho con như má. Khi người khác lần lượt rời xa khi không thể hiểu, không thể thông cảm nổi cho cái khối khổ đau trong con, thì má chỉ im lặng như một cái ôm của thầm lặng: "Má hiểu! Con cứ sống như con muốn. Cuộc sống sẽ thay đổi con!". 

Những ngày này, đối diện với nhiều xung đột, nhiều vất vả, con mới hiểu được sự rã rời của đôi chân và suy nghĩ là thế nào. Khi đầu con thi thoảng căng ra và con phải cố thả lỏng nó. Trong mỗi cơn ngủ gật ngắn ngủi, nhựa sống chạy xôn xao trong con, khiến con dằn vặt. Và mỗi đêm về, đôi chân con mỏi rã rời. 

Con mới hiểu mỗi ngày trôi qua, má con vất vả và rã rời thế nào. Mỗi đêm đến, má con sẽ mang cả ngày mai vào giấc ngủ để con và em con có được những điều tốt đẹp nhất.

Con yêu má! Rất nhiều!