Một ngày rồi mình không có hạt cơm nào trong bụng.
Về đến nhà k còn gì để ăn, vội vã tắm và nấu cơm.
Mở lap và lướt web, vào blog anh.
Đọc được những dòng anh viết, bụng mình k còn thấy đói nữa. Nước mắt rơi thảng thốt và đắng cay.
Anh ạ!
Chiều nay em đã đợi rất lâu, ngồi trong MTV nhìn mưa rơi, chỉ để đợi nhìn thấy dáng anh.
Đã rất lâu rồi, em luôn tránh mưa. Chiều nay em đã đợi mưa, và thả nỗi buồn chạy rông, đuổi bắt sau lưng mình.
Em đã đợi để được đi đối diện và được cười với anh 1 lần, thật thanh thản, hồn nhiên.
Chợt nhiên 1 ý nghĩ xoẹt đến thật nhanh và thật rõ ràng trong em. Em chỉ mong anh hạnh phúc. Chỉ vậy thôi. Dù thế nào đi nữa.
Anh nhớ phải sống thật vui anh nhé! Thật trong sáng và thanh thản. Sống là chính anh!
Một điều nhiều tháng rồi em luôn dằn vặt, là em k thể mang lại cho anh hạnh phúc.
Nỗi buồn lại dìm mình xuống. Biết khóc với ai bây giờ? Khi k thể về khóc với má.
Giọng Kasim hát "Không có em tôi là ai" cứ dội mãi vào lòng.
Đau k thể tả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!