Chiều nay xem phim. Thấy hình ảnh một người đàn ông nắm tay vợ khóc, xoa bụng vợ. Nước mắt đàn ông rỏ xuống nhìn uất lòng. Vợ anh bị sẩy thai.
Nước mắt đàn ông cũng là hạnh phúc.
“Một người đàn ông có thể khóc vì tao”. Mình đã cười và nói với Chìn như thế. Cười thật buồn. Cho chính mình.
“Chị đừng cười nữa. Nhìn trống rỗng lắm!”
“Không cười chẳng lẽ chị lại khóc à!?”
Chống chế thằng em trai bằng cái lí lẽ buồn cười. Ừ! Chị biết chị thế nào chứ. Chị trống rỗng từ nhiều tháng nay, từ một năm nay, không phải đến tận bây giờ mới vậy em à!
Dạo này chú hàng xóm hay mở Trịnh do Khánh Ly hát. Thế là dù không cố ý, từng ca từ của Trịnh lại thấm vào lòng, dẫu đã từng dặn lòng không nghe Trịnh nữa để thôi nhớ.
Cát bụi, Diễm xưa, Hạ trắng, Biển nhớ... những bài hát quen thuộc mình hay ngân nga thời gian trước. Lâu lắm không còn thói quen cafe một mình, ngân nga Trịnh. Chợt nhận ra lâu lắm rồi lòng quá lộn xộn và chật chội.
Tối nay thèm quá không nhịn nổi, nghe Trịnh một mình đến gần sáng. Giọng Khánh Ly như vọng lại từ nơi xa xôi nào lắm. Vọng về từ kí ức...
Trịnh khuấy lên những thanh âm giản dị của nỗi buồn đã lâu lắm mình lãng quên. Bị cuốn theo quá nhiều chật chội.
Mấy đứa bạn hay khen mình hát Trịnh nghe khá ổn. Nhưng chưa bao giờ mình hát được trọn bài. Thường thì ngâm lên cái dạo đầu, khá lắm thì nửa bài. Não quá không thể hát nổi. Trịnh không phải khi nào cũng viết về nỗi buồn, nỗi nhớ. Nhưng nghe cứ thấy nhớ, thấy buồn, thấy thiếu, thấy xa vắng...
Thằng Bảo hay bảo mình ngâm Biển nhớ cho nó nghe. Chưa bao giờ mình hát Trịnh cho một người nghe thì phải. Và sẽ chẳng bao giờ...
Ghé blog anh. Post tấm ảnh chụp anh nhìn xa xôi ra khoảng không gian trời nước. Cái dáng quen thuộc. Tự dưng em lại nhớ. Tự dưng lại ao ước có em đứng đó cùng anh. Em nhỏ xíu, lọt thỏm vào cái ôm của anh. Em yên tâm dựa vào anh, và đan vào tay anh.
Nhưng đã xa lắm rồi.
Anh đứng đó một mình. Cô đơn lắm phải không anh!?
Cô đơn lắm phải không anh!?
15.7.2010
Tường Vi.
Cơn gió nhẹ hôn đoá hoa nhỏ, nhưng hoa kia đã dần lụi tàn
Trả lờiXóaCòn nhớ rất rõ về những ngày xa xưa
Vào một mùa xuân nắng ấm, hoa vẫn còn yêu tôi
Vậy mà giờ đây vì sao, vì sao đã đổi thay?
Cơn gió mang đến nhưng ưu phiền cho hoa, rồi lại bay đi thật xa
Nếu có gặp một bông hoa xinh đẹp khác,
gió cũng không dám lại động lòng yêu thương
Em tự hỏi, hỡi đoá hoa nhỏ, vì sao anh ấy không còn yêu tôi?
Vì sao? Vì sao?
Chớp mắt, trời đã chuyển sang đông,
người yêu trong lòng ơi
hãy thận trọng vì tình yêu là cuộc sống
Tình yêu có thể cảm động lòng người
Nhưng nó cũng có thể sẽ bị tàn phai
Bởi vì tình yêu vốn là một biến số
Tại sao không ai dạy cho em biết
Những điều tốt đẹp sẽ được ghi nhớ,
Nhưng khi chuyện qua rồi, đó lại biến thành gánh nặng.
Anh sẽ làm gì trong một ngày chủ nhật trời mưa không ngớt?
Trả lờiXóaThật tuyệt vời nếu bạn lang thang các góc phố để thưởng thức một ly cà phê đen
Có lẽ sẽ có được một cảm giác mờ ảo, có lẽ sẽ nghĩ những điều xa xôi,
Và em bỗng muốn được nói về những điều tâm niệm trong chuyện tình yêu
Nhưng em nghi ngờ rằng, đó phải chăng chỉ là những ý kiến chợt đến trong lúc cô đơn
Tình yêu không giống như những lời nói ngoài môi
Trên con phố lớn người xe tấp nập
Ai đã gặp được ai?
Để rồi tối hôm qua, ai đã vì ai mà không thể chợp mắt
Và hôm nay ai đã hôn ai nụ hôn tạm biệt
Chuyện tình yêu vốn không thể nói xa xôi,
Vậy hãy yêu bằng trái tim chân thành
Em lại muốn được vì ai mà thao thức
Mong được ở mãi bên anh không muốn nói câu giã biệt
Câu chuyện tình yêu bỗng phát sinh những tình tiết mới
Như một bộ phim em vừa mới xem
Vào một ngày chủ nhật trời mưa không ngớt