Đây không phải entry đầu tiên tao viết cho mày, nhưng sẽ là entry cuối cùng.
7 năm có mày trong cuộc đời. Buồn và vui, nụ cười và nước mắt, thăng và trầm. 4 đứa đi qua biết bao nhiêu.
Giờ thì phải kết thúc.
Tao không biết có phải tại tao không. Tao đã rất nhiều lần cố nói cho bọn mày hiểu là 1 năm nay, tao gần như túng quẫn với cuộc sống của mình. Nhưng mày và cả bọn mày dường như không hiểu cho tao.
Ngày trước, cuộc sống giản đơn, tao có thể cân bằng. Thì chất keo giữa bọn mình là tao. Nhưng nếu không còn tao, thì bọn mày cũng hãy quan tâm và nhớ đến nhau chứ. Tao đi học ở xa. Không còn thời gian và bình yên chạy lên chạy xuống với bọn mày, bọn mày cũng hãy nhớ đến tao mà gắng giữ tình bạn này. Sao lại để xa cách đến nỗi như bây giờ??
Chìn nó bảo đã níu mày nhiều. Nhưng tao lại không muốn níu. Bọn mày, đứa nào cũng có những nhút nhát của riêng mình. Tao đã rất mong bọn mày mạnh mẽ sống. Đã từng nói rất nhiều, làm rất nhiều. Đã hy vọng nhiều. Và từng mong tất cả không trở thành ảo vọng.
Nhưng giờ thì thật sự đã là ảo vọng.
Ngân rớt với số điểm rất thấp, nguyên nhân vì cái chậm chạp. Kết quả thấp ngoài sức tưởng tượng. Nhưng không phải chưa từng nghĩ đến.
Chìn thiếu 0.5 điểm. Lúc đó, nếu mày nghe tao, ngồi dậy và viết thêm chỉ 1 dòng môn Sử thôi. 1 dòng trị giá 0.5d. Trị giá cho việc mày đậu đại học. Trị giá cho con đường phía trước của mày. Trị giá tương lai và cuộc đời mày. Hãy rút cho mình một bài học, như tao đã nói, và hãy sống khác. Mày còn đến 40 năm cuộc đời, và còn hơn thế nữa. Hãy sống thật khác, thật khác Chìn 7 năm qua của tao.
Còn mày, Thảo à. Tao xin lỗi. Thời gian anh mày mất, tao đã không thể ở bên mày như tao đã từng 7 năm qua. Đừng như thế. Đừng tự thu mình vào cái bóng của chính mình. Mạnh mẽ lên. Sống như mày đã từng. Gia đình mày nghèo, nhưng nghĩa tình thì sâu đậm. Hãy sống để là niềm tự hào, chứ đừng làm cho cuộc đời của mình tồi tệ đi như vậy. Tao không muốn mày lặp lại cuộc đời quẩn quanh như nhiều đứa con gái tuổi mình. Rớt, rồi ở nhà, làm hạt điều, rồi lấy chồng, sinh con, và cuộc đời dừng tại đó. Tao mong Thảo của tao sẽ đi cao, đi xa. Mày rất thông minh và giỏi. Nhưng ý chí thì không mạnh mẽ. Tao đã không thể làm được gì cho mày rồi. Phần còn lại của cuộc đời, không thể đi cùng mày. Mày hãy sống thật tốt nhé!
Xin lỗi mày Chìn à! Nhưng điều tao lờ mờ nhận ra và lo sợ lâu nay đã đến. Tao không thể níu kéo thứ tình bạn không keo sơn, vững bền về bản chất được. Tao biết mày tiếc nuối nhiều. Nhưng dũng cảm lên mày nhé. Tìm kiếm một tình bạn thật sự cho mình, và tìm một người đàn ông dành riêng cho mày. Mày rất xinh. Sống mạnh mẽ và tài giỏi để thật xinh mày nhé! Đừng tự ti như vậy. Hãy đứng dậy vươn vai thoát ra khỏi những giới hạn do chính mày đặt ra đi.
Tao xin lỗi vì đã nói quá cứng rắn với mày. Mày buồn nhưng đừng oán mày nhé. Những điều 7 năm qua tao đã nói rất nhiều với 3 đứa bọn mày, tao sẽ không bao giờ nói nữa, kể cả những điều tao hi vọng ở mày. Hãy nhớ lấy lời tao và sống tốt để trở thành niềm tự hào của tao bọn mày nhé. Dẫu đã chẳng còn là bạn nữa.
11.08.2010
Tường Vi.
P.s: Những tháng ngày của sự đổ vỡ và kết thúc. Lần lượt từng thứ rơi xuống, rơi xuống. Đôi tay mình nhỏ xíu và ngày càng thô ráp. Vì đã nắm níu quá nhiều. Giờ thì lần lượt từng thứ trượt khỏi tầm tay.
Mình 18 tuổi hay bao nhiêu tuổi vậy nhỉ!? Sao lại già cỗi và mỏi mệt thế này. Mấy ngày gần đây nhiều người lớn biết tin mình đậu đại học đến chúc mừng. Ai cũng thốt lên sao ốm dữ vầy con!? Hì. Con cũng hổng biết khi nào con lại là con trước kia nữa.
Chắc không bao giờ nữa...
Chiều qua chị Thư tự dưng rối rít giải thích với mình về thứ tình yêu chị đã chọn lựa. Dù mình chẳng hề thắc mắc hay trách cứ. Chị à! Em đã không thể nói thẳng với chị điều này. Chị nghe 2 câu này chưa?
“Tình yêu là cảm xúc, chứ không phải một quyết định”
“Thật bất hạnh cho ai đó khi bắt đầu một tình yêu mà không tin nó là vĩnh cửu”.
Chị mỏi mệt rồi phải không? Bây giờ chị muốn chọn lựa chứ không đuổi theo nữa phải không? Em hiểu. Em rất hiểu. Và em không trách điều ấy.
Nhưng chị à! Khi người ta không yêu....
Đừng để mình lại rơi vào ngõ cụt bởi chính cái chọn lựa mình cho rằng hạnh phúc.
Chiều nay em gặp chị Quyên. Không biết có phải lần gặp cuối không. Em rất mệt mỏi. Nhưng vẫn phải đối mặt với buổi chiều hôm nay.
Thực sự, anh chị ạ! Những ngày này, em chỉ muốn ngồi ở góc nào đó thật bình yên, xa hết hình ảnh và âm thanh trên cuộc đời. Ngồi với ai đó có thể hiểu được em, hiểu được những gì em nói. Ngồi với ai đó để thấm dần câu chuyện, thấm dần bình yên và hơi ấm. Để lòng em thôi đôi lúc nhói đau và buốt lạnh.
Em chỉ muốn như vậy.
Không muốn tiếp tục đối diện với những câu chuyện nặng nề với ai khác và tiếp tục sự đùa cợt, đuổi bắt của lũ con trai. Không muốn tiếp tục những nụ cười giả dối. Những câu chuyện ồn ào.
Em thật sự chỉ muốn bình yên và lắng lòng như vậy.
có đứa nào cần chai keo 502 để dán lại những đổ vỡ không, như chị đang ngồi dán dép nè...
Trả lờiXóaHaha.
Trả lờiXóaChị đọc mấy cái entry dưới, em đã nói rồi đó. Gương vỡ rồi, ko bao giờ lành lại được.
Nên dép dứt rồi dán keo 502 cũng sẽ lại đứt vào ngày nào đó.
Và đổ vỡ cũng như gương. Ko bao giờ lành được như ban đầu. Còn đó những mảnh rơi luôn vào hư không, và những vết nứt.