Những ngày này thành phố bình yên đến lạ lẫm.
Mưa rơi nghiêng
Hôm nay Trinh lên chơi. Học chung suốt một năm trời, hai đứa không nhìn mặt nhau được lấy một lần. Vậy mà từ ngày chia tay, lại trở nên thân thiết. Dậy từ sớm tinh mơ để chuẩn bị cho một ngày bè bạn.
Sáng qua thành phố sớm đi ăn sáng và cafe với Trinh. Chạy xe qua những con đường quen thuộc của thành phố. Thành phố buổi sáng vẫn ồn ã như thường ngày. Kéo sụp vành mũ bảo hiểm xuống để nắng không chiếu vào chói mắt. Chạy xe mà lòng trống hoang hoác. Nỗi buồn vẫn cồn cào cựa quậy trong lòng.
Thành phố có mưa buổi sáng. Mưa nhẹ như sương kết thành giọt, bay phảng phất giữa xao xác gió và sáng ánh lên trong nắng. Mưa không đủ ướt để bám lên người. Tựa như khói, chưa chạm được vào thứ gì đã vội bốc hơi bay đâu mất. Đưa tay ra không thấy mưa chạm vào tay mình. Tự dưng muốn dừng lại giữa phố, và òa lên khóc như đứa trẻ.
Hoàng hậu trên đường Nguyễn Huệ nở rồi. Cái màu vàng trong vắt của nó khiến người ta thấy xao xuyến lòng. Hoa sữa trên đường Lê Trung Kiên cũng bắt đầu trổ hoa. Hương hoa bay thoảng nhẹ, thanh thanh. Mùa hè cuối cùng. Mùa của sự kết thúc. Nhiều cánh cửa đồng loạt đóng sập trước mắt. Sài Gòn và những chuyến đi mở ra. Chỉ có một khối kí ức làm hồi môn chạy tiếp chặng đường phía trước. Mà kí ức chẳng thể làm người đồng hành, nó chỉ níu nặng đôi vai mà thôi. Rảo xe chầm chậm, tự dặn lòng không bao giờ ngước mắt lên nhìn những nhành hoa sữa nữa. Để nỗi nhớ một người không bao giờ cồn cào đau đớn nữa. Sài Gòn có hoa sữa không nhỉ? Chưa bao giờ mình để ý đến điều ấy.
Gặm bánh mì với Trinh ở góc đường Trường Chinh quen thuộc. Chợt thao thiết nhớ những buổi sáng đi ăn sáng với bạn bè. Những buổi sáng vừa gặm bánh mì, tuế táo cười đùa với đám bạn, vừa nhắn tin gọi anh dậy. Những buổi sáng cũng nhiều sương, và nhiều dung dị.
Cafe sách buổi sáng ồn ã và đông đúc. Thoáng thấy một trong những người con gái anh từng yêu ngồi ở một góc khác của quán. Em bây giờ trở thành một trong những người ấy. Một trong những điều em từng mong ước và hẹn lại sau khi tất cả những bận rộn được gác qua một bên sẽ làm, là uống cafe buổi sáng với anh tại quán này. Chiếm một góc nhỏ trong quán, ngồi nói những câu chuyện của cả hai, và nhìn niềm hạnh phúc ban mai của tất cả mọi người.
Nhưng rồi không điều gì thành sự thật.
Những âm thanh buổi sáng dội vào quán. Rộn rã, tươi vui. Nhưng tai mình thì chẳng nghe được gì. Lời Trinh nói từ phía đối diện cứ như vọng lại từ nơi xa xôi nào lắm.
Tách lipton uống cạn đến đáy cốc trở đục và không còn thanh nữa.Yêu. Đến cạn cùng, chẳng còn trong veo và hạnh phúc nữa. Chỉ còn lại bã cặn, đắng chát.
Xa hết rồi. Tất cả rơi vào lặng quên. Xa như những giọt mưa rơi nghiêng giữa ngày xao xác gió, vây quanh ngút mắt, mà không thể chạm tay vào.
Lặng yên
Tối nay thành phố bình yên không thể tả.
Lướt đi trên những con đường rộng dài, và không chút gió. Nhìn bờ vai anh Hai. Chợt nhớ bờ vai vững chãi của anh. Trong số hết thảy những người đàn ông quanh mình, anh là người có đôi bờ vai vững chãi nhất. Ngồi sau anh, em lúc nào cũng muốn dựa vào, bởi lẽ nó to lớn quá.
Anh Hai chạy xe nhanh, không phải để nhanh đến nơi cần đến, cũng không phải để gằn một cơn tức giận như anh nhiều lúc vẫn làm. Chạy nhanh để lướt thật nhanh qua rất nhiều âm thanh, để chút gió ít ỏi của một tối không có gió luồn vào tóc. Không thứ gì kịp lọt vào tai hay vào mắt. Chiếc xe lướt đi, lướt đi, như một cá thể độc lập giữa cuộc đời. Kí ức và nỗi buồn ngưng đọng lại, lắng hết xuống đáy lòng. Chơi vơi và mênh mông. Trống hoác.
Cảm giác của sự kết thúc. Tất cả những giấc mơ, ước ao, vĩnh cửu. Hết cả rồi.
Biển tối nay bình yên một cách lạ lùng.
“Anh Hai đứng đây nhé! Bé vào một mình thôi!”
Sóng vỗ nhẹ, gió luồn thanh thản. Nhiều cái bóng nhỏ của một người, hai người, hay nhiều người rúc rích nói chuyện trên bãi biển tối om. Từ ngày biết anh, chỉ lần này thôi, mới thấy biển êm đến thế này. Chợt nhớ buồn cho tình yêu của mình. Dữ dội như biển những ngày ấy. Rồi tan tành như sóng vỗ bờ.
Buổi tối bình yên hiếm hoi kết thúc bằng tách lipton nóng ở một góc cafe yên tĩnh. Vào quán lúc đã khuya nên quán vắng. Chọn góc trong cùng của quán, nơi ánh sáng chỉ le lói chiếu, nhạc vẳng vào nho nhỏ. Gương mặt đẹp và tĩnh lặng của anh Hai khiến lòng mình lặng đến phát khóc.
Anh Hai không gọi cafe, cũng chưa bao giờ uống cafe trước mặt mình. Không hiểu đó là thói quen hay muốn tránh điều gì. Cũng tốt, đỡ phải chạm vào thói quen cũ. Mình đã dặn lòng không bao giờ đánh cafe cho bất cứ ai nữa. Và cũng sẽ không uống cafe nữa. Cho tất cả lắng vào kí ức hết đi. Đừng bao giờ sống dậy.
Tách lipton nóng thấm vào cổ họng. Nỗi đau trong lòng chợt nhiên dịu lại. Nước mắt mình tan chảy, rơi nhẹ nhàng, không bật thành tiếng và uất ức như nhiều ngày trước. Anh Hai lặng yên không nói. Không hốt hoảng, không lo lắng, không an ủi. Chỉ lặng im nhìn mình khóc. Khóc không phải vì niềm hối tiếc. Khóc cho nỗi đau lắng lại. Cho những giấc mơ trở về, lặng yên, thanh khiết.
Chủ quán vặn to bản “A song from secret garden”. Nghe nhạc dội vào lòng. Nỗi buồn dâng lên tê tái. Đôi mắt anh Hai long lanh đến lạ lùng. Anh Hai kể chuyện cười. Những câu chuyện quen thuộc ngày ngày lướt web vẫn gặp. Mình kể cho anh Hai nghe những câu chuyện cười anh từng kể. Anh Hai không thích. Rồi nói chuyện về lớp cũ, với những kỉ niệm chung. Rồi cười. Những chuyện cũ rích và nhẹ nhàng. Cười cũng nhẹ nhàng. Kỉ niệm màu gì mà đẹp dịu dàng vậy nhỉ! Ngày trước, anh và mình hay kể cho nhau nghe về những kỉ niệm riêng. Rồi hết thảy kỉ niệm ấy trở thành của chung. Nếu anh ngồi đây, ngay trước mặt mình, mình sẽ kể điều gì? Có lẽ mình sẽ kể những truyện ngắn mình đọc được trong thời gian vắng anh. Những đứa bạn rớt đại học của mình với nỗi buồn bế tắc. Dự định trong những năm sắp tới của mình. Những nơi mình muốn sẽ đến cùng anh. Ly cafe mình vừa đánh cho anh... Sẽ nói thật nhiều. Còn anh, công việc, học tập hiện tại. Những bài báo anh mới viết được. Kỉ niệm những ngày tác nghiệp. Những câu chuyện vui với bạn bè. Về cái bằng anh văn vất vả lắm mới thi được... Cũng cái màu ấy của kỉ niệm, mà sao giờ nhói đau.
Mình muốn anh Hai chở mình lên quốc lộ. Để thật nhiều gió và thênh thang luồn vào từng sợi nỗi đau. Thổi bay hết. Bay hết. Để mình ý thức và chấp nhận rằng, mình lại chỉ có một mình. Lại chênh chao cô độc giữa những con đường mênh mông ngập gió.
Nhưng lại thôi. Ngày nào đó vững vàng hơn, mình sẽ về đây, chỉ một mình thôi.
Nhiều năm dài mở ra trước mắt. Sẽ lại đánh mất những gì và tìm được những gì?! Mình không biết nữa. Những giây phút bình yên giản dị và thật lòng này có còn nữa trên suốt chặng đường đời. Nhìn lại hơn một năm qua, hơn một năm có anh trong đời, hơn một năm trôi mãi trong giấc mơ, có bao giờ mình thấy bình yên chưa nhỉ!? Gương mặt anh không mang đến sự tĩnh lặng, bờ vai anh là chỗ mình muốn dựa vào nhất, nhưng anh không muốn. Cái nắm tay cũng chưa bao giờ thật chặt.
Nghe lại mấy chương trình Quick&Snow cũ anh dowload cho em. Nghe được những câu rất buồn.
“Tình yêu giống như đồng hồ cát. Khi lý trí trống rỗng thì trái tim tràn đầy”.
Anh và em đã bắt đầu khi trái tim tràn đầy. Nhưng phải kết thúc khi phía trái tim anh chảy ngược lại về lý trí. Còn trái tim em thì vẫn mãi tràn đầy. Một trong những tật xấu của em là cứng đầu. Nên dẫu thế nào, trái tim em vẫn vậy.
“Dành cho một người tất cả tình yêu không có nghĩa là người ấy sẽ yêu bạn. Đừng hi vọng tình yêu sẽ được đáp lại. Hãy cho nó thời gian để nó lớn lên trong trái tim người ấy. Nhưng nếu không, hãy hài lòng rằng nó đã lớn lên trong bạn”.
Tình yêu ấy đã lớn lên thật nhiều trong em, choán hết tất cả trái tim em. Nhưng với anh, dường như nó chỉ là số 0.
“Đừng đi trước, anh không thể bắt kịp. Đừng đi sau, anh không nhìn thấy em. Hãy sóng đôi cùng anh suốt con đường đời”.
Anh và em đã lỗi nhịp. Anh không đợi được em chạy hết con đường của em và tiến đến với anh. Em hối tiếc. Nhưng em không níu giữ. Anh có hối tiếc không? Dẫu đã muộn màng, vẫn mong anh đừng bao giờ quên em. Mai này gặp lại, hãy nói với người đang nắm bàn tay anh lúc đó rằng, em đã từng là người yêu của anh, là người yêu của anh, nhưng là người yêu cũ. Chỉ cần vậy thôi. Chỉ cần anh hãy trân trọng những tháng ngày rất thật này.
“Xa nhau rồi, em mong anh hạnh phúc. Hai tiếng “chia tay” nghe rất buồn. Nên em muốn thay bằng câu “hẹn ngày gặp lại”. Hẹn ngày gặp lại! Ngày ấy, anh và em hãy là những người bạn. Để nhận ra rằng, hạnh phúc thay khi có một quá khứ để nhìn về. Giờ thì em đã hiểu sự khác biệt tinh tế giữa nắm lấy một bàn tay và níu giữ một linh hồn”.
Rồi cũng theo gió bay đi... Bay hết đi! Kí ức. Buồn đau. Nuối tiếc. Bay hết đi.
“Khi cánh cửa này đóng lại, thì nhiều cánh cửa khác sẽ mở ra”.
Nhiều người đã khuyên mình như thế. Nhiều cánh cửa khác mở ra. Nhưng một người không thể cùng lúc bước vào tất cả những cánh cửa mở ra trước mắt. Nghĩa là mình lại phải dò dẫm một con đường để đi, một cánh cửa trong rất nhiều cánh cửa ấy để bước vào.
Lại là con số 0. Không hơn không kém.
05-08-2010
Tường Vi
Chào em. Chị, một người không quen biết, tình cờ thấy tên em khi search vài thứ trên google, cũng vì thế mà tình cờ ghé blog của em. Tên em đẹp thật, và em chắc cũng lãng mạn như cái tên của em vậy. Văn của em nghe trong sáng, nhưng đôi lúc đọc cảm thấy... Chúc em thật nhiều niềm vui trong cuộc sống.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóabạn đừng buồn, cái gì cho đi bằng trái tim sẽ được nhận lại bằng trái tim thôi bạn ak.
Trả lờiXóachúc bạn sẽ tìm thấy hp của riêng bạn ^^