Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

"Có thể anh là hạt cát, nhưng nhiều hạt cát sẽ tạo thành sa mạc!"

Có thể anh chỉ là hạt cát thôi! Nhưng nhiều hạt cát sẽ tạo thành sa mạc.
Phải! Có thể anh chỉ là hạt cát...
Sợ lắm những ngày nằm bất động, nghe nhạc phát từ điện thoại. Cái loa phát nho nhỏ, thanh thanh, và buồn. Nghe như vẳng từ đâu đó về.
Như nhiều nỗi đau vẳng về từ mọi ngõ ngách kí ức của mình.
Thi thoảng mấy ngày nay mình lại nghe nhạc từ điện thoại. Những bản cũ, chưa hề được thay hay bổ sung. Những bản cũ, trật tự cũ, thanh âm cũ.
Buồn da diết.
Buồn xa xăm.
Tài làm thói quen ấy trở lại trong mình.
Tài.
"Nấc thang lên thiên đường".
Bằng Kiều.
K ngờ đâu đó mình vẫn có thể tìm được người yêu những bản tình của Bằng Kiều như mình.
Hoa hồng.
"Hạnh phúc sẽ đến cùng ta. Anh luôn tin thế mà...!"
"Nếu không là hẹn ước em đã chẳng mơ thật nhiều.
Nếu không là của nhau em đã chẳng đau vì anh.
Nếu như lời anh hứa em đã chẳng thêm vô vọng
Và những nỗi đau ngày hôm qua đến khi nào nguôi...
Muốn đi tìm một nơi để được ngủ trong yên bình,
Muốn đi tìm một nơi để ngồi khóc cho sầu vơi.
Để em được mạnh mẽ đi về phía xa con đường
Tìm hạnh phúc cho người con gái đã đánh mất đâu tiếng cười"
"Ngày ngày em vẫn sống, vẫn ăn và vẫn hít thở, vẫn đi trên những con đường ấy…chỉ có 1 điều duy nhất đổi khác. Hà Nội lại thành người quen thôi anh ạh, không còn là người thân như khi anh ở đây nữa. Và em đã bắt đầu tặp ăn những món ăn khác… không phải cùng anh…"
Vài dòng vụn.
Để nhớ. Để hẫng hụt.
Và da diết 1 người ở xa.
Có lẽ mình buông tay.
K ai đủ dũng cảm, thì chỉ khiến nhau đứng hoài 1 chỗ.
"Hơi ấm ngày xưa". Mỗi khi nghe bài này, mình lại muốn khóc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!