Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

Xa xỉ

Chẳng hiểu sao mà thấy lòng tan nát.
SG sáng nay như đã vào đông. nắng rọi nhẹ lên những ngọn cây phơ phất gió.
làm mình nhớ mùa đông Phú Yên.
chỉ thếu cái lạnh cắt để muốn choàng áo ấm.
"L này, bạn định kéo dài mùa tầm gai của mình đến bao giờ?"
nghe Kết nối yêu thương, bắt gặp cái tâm sự làm mình thổn thức.
mình đã qua mùa tầm gai cũ rồi.
nhưng cái mình đang chìm vào, có là mùa tầm gai khác k, mình k rõ.
"nghe "Goobye my lover" đi a2!"
"k nghe!"
người ta nói cuộc đời này chỉ mỉm cười với những ai biết mỉm cười với nó.
nhưng riêng tình yêu thì k a2 à.
bước ra khỏi cánh cửa k phải dành cho mình đi a2. đừng dấn vào nữa. chỉ thêm đớn đau thôi.
"chắc em còn câm nữa, k biết đến bao giờ, cũng có thể là mãi mãi. nhưng chẳng sao cả. miễn còn muốn sống nghĩa là còn có thể sống"
ừ. mình còn muốn sống.
nhưng khi đã có ý nghĩ sẽ k viết nữa, đã k còn muốn sống với nghiệp viết, thì làm sao văn sống nổi trong mình?
tình yêu của mình bắt đầu vào mùa đông. mùa đông Tuy Hòa cắt lòng. lòng em với tầm gai khi ấy cũng se sắt lại.
tối Noel ấy, em khoác áo, chen vào dòng người đi tìm gì đó khác cô đơn. anh và bạn bè trầm tư bên chén rượu.
uống rượu là uống đắng uống cay.
khoảng cách giữa mùa đông và mùa hè là bao xa nhỉ?
mà hè em thấy lòng đắng vậy?
giữa bộn bề những công việc bây giờ, cứ bước xuống khỏi xe, ra khỏi ồn ã cách đó vài bước chân của SG, em lại nhớ.
nhớ anh và nỗi cô đơn trong em.
giữa bao bộn bề cuộc sống và công việc, em luôn cố dành 1 góc tim mình để mau nhớ, mau quên.
SG chật mà rộng, rộng mà chật. k đủ để hòa tan cái gì, cũng k đủ để làm tan biến điều gì.
mùa đông lại đến rồi.
má bảo về.
nhưng mình sợ về với mùa đông Tuy Hòa.
bao giờ qua hết mùa đông, con lại về nhé má.
ai cũng nói về miền Trung. mà con thì lặng câm k hé môi 1 tiếng. sợ mình bật khóc.
đi quyên góp tiền ủng hộ miền Trung, mà con k mở được 1 lời.
cứ sẩy 1 phút giây ra khỏi bận bịu, là con nhớ quá nhiều.
có ai yêu mình, nhớ mình quá nhiều như mình đã yêu quá nhiều và đang nhớ quá nhiều!?
"cho mình xin tấm ảnh này nhé! Vi có bạn trai chưa?"
"chưa Trinh ạ!"
"mình có bạn trai rồi"
giữa công việc, bạn bè chia sẻ cho nhau chút hạnh phúc và nỗi buồn.
có xa xỉ gì đâu sự mở lòng bạn bè nhỉ?!
nhưng với Vi, hạnh phúc thì xa xỉ lắm mọi người à!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!