Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2010

Mong manh

SG. những cơn mưa.
hôm nay. công việc ở trường. dầm mưa và lội nước ì ạch. cái dù k có ích gì trong cái lạnh vây kín da thịt và tâm hồn.
mình nhớ.
mình nhớ.
nhớ gì k rõ.
mưa Tuy Hòa xa lắm rồi. mình quên cả mùi hoa sữa góc đường Trần Hưng Đạo. quên luôn hình ảnh mặt đường loang loáng nước dưới mưa. quên mùa bão nhiều kỉ niệm.
quên 1 mình đã từng qua.
quên hết.
vậy mà nhớ mưa Bà Rịa.
nhớ bờ vai chị. nhớ nụ cười anh. lấp lánh.
mình nhớ tình thân.
cứ phải gồng mình lên cho vững để thốt ra lắm những điều cứng cỏi, thách đố.
nhưng có ai nhận ra mắt mình nặng trĩu buồn.
"mày cười cứ như chưa từng được cười Vi ạ!"
"ừ. cứ như tao chưa từng cười đẹp đến vậy phải k mày? nhưng biết gì k?! tự dưng tao thấy mong manh. nụ cười của tao ấy. nó mong manh..."
và suốt 1 ngày dài, mình quanh quẩn với điều ấy. và nhiều điều ập đến. mình đối mặt. sóng gió bên ngoài. sóng gió bên trong. mình vương vất buồn.
vương vất nhớ.
"có lẽ. mày sẽ khó tìm được hạnh phúc lâu dài. mày quá nhạy cảm với cuộc đời".
hạnh phúc bền vững nó có 2 vế đấy mày. thật sự và dài lâu. 2 vế ấy đi đôi mới nhau mới thành bền vững.
tao đang cần thực sự. vài người quanh tao đang khao khát dài lâu.
đó là sự khác nhau giữa 1 người trẻ và 1 người trưởng thành.
"người trẻ có cái lí của người trẻ. người trưởng thành có cái lí của người trưởng thành. đời bắt ta k thể thông cảm được cho nhau. chấp nhận thôi anh".
khi mình nói ra câu ấy, anh bật cười. và sau đó, 1 đêm dài 2 anh em nói về điều ấy.
chi vậy anh? cũng chỉ có 1 lí do ấy thôi mà. lí do mang tên "chấp nhận".
"anh đã hi vọng sẽ hơn thế nữa. nhưng chỉ đến vậy mà thôi".
ừ. chỉ vậy thôi anh ạ.
chỉ vậy thôi...
"chưa hết buồn sao em?"
"chưa chị ạ. cứ vương vất hoài như ma mị"
"1 tình yêu và nhiều tình thân của em vừa qua đời sạch trơn.
giờ em quanh quẩn với thế giới mới
.
k biết đâu là tình thân.
đâu là tình yêu.
đâu là thật sự.
đâu là thoáng chốc.
đâu là vững bền.
đâu là mong manh.
em quanh quẩn.
thấy thừa mà thiếu.
k một mình.
mà cứ cô độc dài dài"
đoạn chat 1 chiều của mình với chị Trung Uyên.
mình quanh quẩn.
mà SG thì cứ mưa.
lại muốn đi.
nhưng trốn hoài có được k? thế giới này cũng có nơi nào là của mình mà trốn hoài trốn mãi!?
mong manh.
..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!