Thứ Sáu, 8 tháng 10, 2010

...

Ngày mai mình sẽ rời nơi này về lại với SG và đối mặt.
"Làm gì có bình yên nào mà k xót xa".
Hôm nay ghé blog Bảo, Bảo viết thế.
Xót xa...
Mình lại nghĩ. Lại mâu thuẫn.
Mình đang hèn nhát hay đang đi đúng đường. Mình k bik. Người ta bảo dừng lại một bước để tiến lên 3 bước. Mình dừng lại quá lâu để gọi là 1 bước rồi. Mà chưa thấy tiến. Vì trong chính mình còn quá nhiều mâu thuẫn. Những mâu thuẫn giản đơn lắm, mà k thể gọi tên và vượt qua.
1 cái SMS lâu lắm rồi của chị Thư mà mình nhớ mãi: "Chị k muốn lại lao vào thứ tình yêu mà chị biến thành vật hi sinh". Nhưng rồi lẩn tránh thì rồi thứ tình yêu khác chị chọn, có mang lại hạnh phúc cho chị k? Có mang lại thỏa mãn cho chị k? Có mang lại bản ngã cho chị k?
Tụi mình còn quá trẻ.
"Em còn quá trẻ để có thể dung hòa được nỗi đau và chấp nhận". Chị Thủy từng bảo mình như thế.
Điên hết mình để cho con người mình nó thoát ra, nó reo vang, gọi tên. Mà có cái gì cứ dằn lại.
Ánh mắt đã khác và cảm giác gia đình.
Mình muốn về với má. Nhớ má đến nao lòng.
Những lần sau về quê mình có gì!? Một tình yêu đã qua đời và vạn tình thương đã qua đời. Bạn bè mình cũng còn bao nhiêu đứa được vẹn nguyên?! Mới 1 năm mà tất cả đổi thay xoành xoạch. Những nụ cười k còn ngây thơ nữa. Những đôi mắt chẳng còn trong veo. Chúng ta nhìn đời vẩn đục. Chúng ta quẩn quanh với chính mình.
Ninh ạ! Chẳng hiểu sao cứ mỗi lúc nói chuyện với mày tao cứ muốn thốt lên lời xin lỗi. Nhưng tao cũng sợ lời xin lỗi ấy làm mày cảm thấy bị thương hại.
Chúng ta dẫu sao cũng phải lớn. Hà cớ gì tao cứ bảo mày phải vẹn nguyên là Ninh tao từng biết mày nhỉ!? Tao làm gì có quyền. Dẫu sao cả tao và mày cũng phải lớn. Có điều tụi mình lớn quá dở. Qúa dở...! Để có cái vẩn đục của cuộc đời nó cười phỉ báng vào cái trắng trong của tụi mình. Chỉ có 1 ngọn núi, mà sao tao leo mãi k qua. Mày cũng vậy. Leo mãi k qua.
Viết vội những dòng này vào một buổi sáng một mình ở Vũng Tàu. Cười. Mình cười đến mỏi cả miệng và cười đau bụng. Mình cười thật đấy. K gượng tí nào đâu. Gần 2 năm ròng ai cũng bảo nụ cười của mình giả dối. Giờ mình cười thật đấy. Có điều những nặng nhọc trong lòng nó chưa tiêu tan hết thành mây khói.
Đôi lúc một cái tin nhắn nhẫn tâm của những người cũ cũng làm mình muốn khóc.
Con muốn về, má ạ!
Con muốn về.
Nhưng về rồi con có tìm được gì k má!?
Sao chẳng nơi nào là của con thật sự.
Cũng chẳng phía nào quanh con làm con hài lòng với chính mình mà k trăn trở.
Vũng Tàu...
Em đi nhé, mọi người...
Tao vừa đến Vũng Tàu. Mùi biển mằn mặn. Tao thích...
Tượng chúa giang tay, tao cũng giang tay...
Dãy núi nối dài từ tượng chúa sang hải đăng này là Núi Lớn...
Nghinh Phong là đón gió Đức ạ! Giang tay ra đón cuộc đời đi, và hét lên 1 tiếng với cuộc đời...
Mày ơi, tao đang ăn bánh kem...
Các em vừa chớm hiểu về cuộc đời, k còn là tờ giấy trắng, nhưng các em chưa hiểu hết, nên cứ phạm sai lầm...
vết chàm...
Vũng Tàu... một bên là núi, một bên là biển, giang tay là chạm đến chính mình...
Chậm và vội...
Em k muốn lại làm vật hi sinh... Em k bik mình đang hèn hay đang nghĩ đúng... Em đang đúng đấy pé ạ! ...
Yêu hết mình mà hi sinh sao em... Em muốn có 1 thế giới là của riêng em...
Em mâu thuẫn. Sao k thể thỏa mãn nổi mình...
Mày là đứa tham lam Vi ạ!... K, tao chẳng tham lam. Tao k bik gọi đó là cái gì...
Vũng Tàu.

6 nhận xét:

  1. Bài chị Vi viết bùn wa' nhĩ

    Trả lờiXóa
  2. giá mà tôi hiểu được một chút gì suy nghĩ trong Vy .....

    Trả lờiXóa
  3. Sao tự dưng buồn vậy Đức?

    Trả lờiXóa
  4. ko sao !chỉ là thấy bối rối vì chính mình thôi...lạ thật !

    Trả lờiXóa
  5. vi viết được nhiều thế còn gì,ít ra V cũng có thể viết ra những gì mình nghĩ...

    Trả lờiXóa
  6. k đủ Đức ạ! và đó chỉ là những trang nhật kí.

    Trả lờiXóa

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!