Thứ Tư, 20 tháng 10, 2010

Nhạt

Điều mình luôn sợ. Là mình bắt đầu thấy nhớ...
20-10 vô nghĩa.
Mệt mỏi. Cả ngày làm việc với những gã đàn ông k ra gì.
Tại nạn.
Cả người ê ẩm.
Bực bội.
Mệt mỏi.
K 1 cành hoa. K 1 lời chúc thật sự. k 1 hạnh phúc. k 1 êm ái thật tình.
Tất cả những điều ấy làm nỗi nhớ và nỗi thiếu thốn trong mình càng dâng lên dữ dội.
1 cuộc sống quá nhiều xáo trộn. K cân bằng nổi.
Cười nhạt. Nói nhạt. Vui nhạt. Hiểu nhạt. Tình người nhạt. Chính mình nhạt. Yêu nhạt.
Cả những cuộc gặp và những phút giây cũng ngắn ngủi và vội vàng.
Thành ra niềm vui và sự bình yên cũng vội vàng, chóng vánh.
Còn nụ cười và hào nhoáng cứ trải dài.

2 nhận xét:

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!