"bao giờ Vi về quê?"
"tui chưa định về. nhớ nhà. nhưng k định về".
"sao vậy?"
"k muốn gặp vài người".
thật ra là k muốn gặp chính mình thôi.
4 ngày bận muốn phát điên. lòng vui khấp khởi. nhưng cái thèm tình thân của mình càng dâng lên não nề hơn.
"trông Vi cứng thật đấy. hét ra lửa. ai cũng phải nghe".
tui cũng yếu đuối thôi mà nhóm. nhóm mình chưa thấy tui lúc yếu đuối đó thôi. chỉ mong nhóm mình làm việc với nhau thật tốt.
thèm tình thân. thèm những nụ cười. thèm chân thành. thèm ấm áp.
nhưng giữa SG quá sôi động này. giữa cuộc đời đầy những cách ngăn này. có ai thật sự dành cho mình.
"anh rất ghét kiểu đàn ông đến với em mà thăm dò tình cảm của em. anh đã hi vọng người ta còn hơn thế nữa. nhưng hóa ra chỉ có vậy thôi..."
trăn trở chi mà nhiều vậy anh.
chúng ta tập cách chấp nhận thôi anh. chấp nhận những giới hạn. chúng ta cũng có những giới hạn mà. và hãy nghĩ đâu đó quanh chúng ta, có những người phải chấp nhận chúng ta.
SG những ngày k có nắng. mưa rả rích suốt.
mình k thấy lạnh. có 1 người thấy lạnh, thấy tê tái. nhưng mình thì k.
vì mình k đơn độc hay vì mình đã quá chai sạn rồi?
người ta bảo khi mình đã đi qua giới hạn, thì sẽ k còn cảm thấy gì nữa.
mình đã đi qua giới hạn của cô độc? hay vì mình k còn đơn độc?
mình k thể thoát khỏi cảm giác rằng người ấy k phải của mình, k phải dành cho mình.
"start a new love with a new person"
hôm nay Trinh để status vậy.
tao nói điều sau đây k phải dối lòng đâu Trinh.
mày đừng để cảm giác muốn kết thúc điều cũ thật nhanh làm mình nhầm lẫn.
tụi mình. đến giờ phút này k thể hi vọng và tin vào 1 sự bắt đầu khờ khạo và nguyên sơ như ngày cũ. tụi mình phải chấp nhận vết thương và giới hạn của chính mình và những người quanh mình.
mạnh mẽ lên mày. cứng cỏi lên.
tao cũng vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!