Tự dưng muốn có người ngồi với mình trên vỉa hè Nguyễn Văn Cừ.
Muốn có người chen chúc ngồi trên lan can nhà mình với mình. Nhìn ra khoảng không phía trước. Giữa 1 đêm tĩnh lặng.
Muốn có người nói chuyện với mình đến thật khuya.
Muốn có người san sẻ cho mình chút ấm áp, ngọt ngào và 1 bờ vai.
Muốn có người ôm mình vào lòng.
Muốn có người nghe mình khóc.
Muốn có người nghe mình cười những nụ cười thật tình.
Những gì mình đang chạy theo và nắm bắt, có cái gì là giá trị thật sự k?
Cứ phải dè sẻn tình cảm thật khó chịu. Muốn nổ tung lên.
Công việc mang lại những nụ cười thoáng chốc.
Những giới hạn làm mình day dứt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!