Thứ Bảy, 18 tháng 12, 2010

Tự dưng

nghĩ về một người không yêu em.
SG vẫn nắng, nhưng se lạnh.
Giáng sinh năm trước em làm gì nhỉ? Những cái giáng sinh nhàn nhạt trôi qua trong cuộc đời.
Em sẽ sống vui anh ạ! Vui hơn hết thảy những ngày qua.
Em sẽ sống tốt. Cho ba má em, gia đình em, cho những người yêu thương em.
Nép mình khỏi thế giới văn chương, em không biết điều ấy có tốt không. Đến giờ phút này em cũng không chắc mình có đúng không.
Nhiều người không hiểu điều ấy. Anh Nhánh cũng không hiểu.
Em đang cố gắng lấy lại thăng bằng cho cuộc sống sau những tháng năm quá nhiều xáo trộn. Lấy lại thăng bằng cho con đường phía trước của cuộc đời.
Hôm qua anh Bang nói: "Anh hi vọng em có được tinh thần và suy nghĩ đúng để hành động!... Anh mong những gì anh biết là đầu mốc của một hành trình".
Đúng vậy. Đối với em, đó là đầu mốc của một hành trình. Em đã phải từ bỏ rất nhiều, như trước kia em cố đi con đường bây giờ em đang từ bỏ, em cũng đã từ bỏ rất nhiều.
Tự dưng lan man nghĩ về "Rừng Nauy" và nhiều người quanh mình. Những người xem mình là niềm vui.
Nhưng với một người không yêu em, thì niềm vui ấy không đủ để khỏa lấp những nỗi buồn. Thực chất thì, đó là lẽ thường của cuộc đời. Niềm vui không bao giờ đủ để kết thúc mọi nỗi buồn. Có chăng chỉ là tạm. Vết thương lòng có bao giờ được vỗ tan bởi niềm vui khác.
Vậy thì điều gì bây giờ?
Bao nhiêu ngày qua em vẫn nghĩ.
Và em vẫn không biết.
Lí do đơn giản nhất là một người đã không yêu em.
Hay người ấy chẳng thể yêu thêm ai nữa rồi?
Em cũng không biết.
Tự dưng trời se lạnh. Tự dưng muốn về cafe sách.
Tự dưng nhớ cái dáng hút thuốc đẹp và buồn của một người.
Một người đã không yêu em.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!