Tự dưng muốn post mấy tấm ảnh dễ thương với clb.
Có những đổi thay đã xảy ra và sẽ sắp xảy ra.
Rồi sẽ vui hay buồn? Mình không biết.
Mình nhận ra nụ cười của mình lúc này không còn tươi như trước.
Nhưng lạ kì, nó vẫn sáng và dường như đang tỏa nắng.
Anh Nhánh từng bảo nụ cười của mình bất biến sau nhiều đổi thay.
Có lẽ vậy chăng!
0 giờ 36 phút, 12.12.10.
Tà Thiết, Lộc Ninh, Bình Phước.
Đâu đó trong kí ức của em, em từng nghe ba nhắc nhiều đến Bình Phước. Hình như là trong những lá thư cũ ba gửi má mà mình đọc trộm được.
Và mình hiểu vì sao anh yêu rừng cao su Bình Phước đến vậy. Những cánh rừng bạt ngàn, mờ sương buổi sáng mùa đông. Mình tưởng tượng mùa lá rụng, những vùng rừng này đẹp biết bao nhiêu.
Anh ạ!
Em đang ở Bình Phước. Ở Lộc Ninh - vùng đất anh yêu và nhung nhớ suốt những ngày dài. Nơi ấy có bản ngã của anh, những tháng ngày của anh, có bạn bè anh... Và nơi ấy chẳng có em.
Em không biết anh ạ!
Không biết trách ai để nguôi oán giận. Trách anh yếu hèn và tồi tệ. Trách cái lẽ tự nhiên ở đời. Hay trách chính em không học được cách chấp nhận!? Anh cũng oán em phải không? Em đã không níu đến một chút tổn thương cho anh, cho em, cho bất cứ ai.
Sống hết mình và giấu nước mắt vào trong. Là những điều em hoc được cho mình suốt những tháng ngày đã qua như chớp mắt. Em còn học được cách rơi nước mắt chỉ cho những điều đáng để rơi nước mắt, cho dẫu là chảy ngược vào trong.
Anh học được những điều ấy chưa anh?
Học đi anh.
Đừng sống bãng lãng hoài. Em nhìn và đau cho hai chúng ta đã qua.
Ba má!
Con nhớ ba má. Nhớ nhiều hơn hết sau những tháng ngày con lỗi lầm nhiều với ba má.
Đi xa, đi qua quá nhiều. Con tự dưng hiểu được những điều tưởng chừng không bao giờ hiểu được. Cùng với sự đổi thay và lớn lên, người ta hoang mang quá nhiều. Con không biết con đang lớn lên hay đang già đi nữa ba má! Vì con hoang mang và mệt mỏi vô cùng.
Kỉ niệm trong mình bây giờ không còn gắn bó sâu sắc với con người. Tất cả chỉ còn lại chính mình những ngày tháng ấy và nơi mình đã qua. Con người mình đi qua chỉ đọng lại như tấm ảnh.
Dạo này mình ghét ảnh. Mình đã bỏ ý định để dành tiền mua máy ảnh. Nếu ép hết kí ức thành những tấm ảnh như người ta ép chuối. Thì cái gì bay biến mất? Là nước. Với kỉ niệm của mình, ấy là sự sinh động.
Phải rồi.
Tất cả đã kết thúc hết.
Nụ cười của mình cũng đổi thay.
Vài dòng viết giữa rừng Tà Thiết đổ sương đêm. Giữa những ngày ý nghĩa, mình vẫn thấy đơn độc và vẫn nhớ vẩn vơ.
Đặt bút viết để bớt nhìn xa xăm cho tất cả thêm buồn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!