Thuyết trình xong và đau đầu dữ dội. Và muốn chấm dứt những cuộc nói chuyện triền miên với triền miên những con người mình chán ngán.
Thi thoảng trong cuộc đời, mình muốn nổi loạn. Cái nổi loạn của mình là sự lặng im và co rúm lại.
Dường như sống trên đời, nói nhiều cười nhiều và cởi mở đã là cái lẽ tự nhiên. Còn lại, sự im lặng là điều gì lạ lẫm.
Mình nhớ một vài người mình xem là người thân, nhưng vì vài vực cản tự nhiên của lẽ đời, mình không biết người ta có nghĩ tương tự như mình.
Em – chỉ có em mới chấp nhận được cả hai : Tình yêu và lòng đê tiện !
Xin em, cơn đau ấy không phải chúng ta có thể tự tạo ra. Và cũng chẳng thể nào ngăn nó lại.
Cái blog mình đang nghiên cứu viết như vậy.Tình yêu và lòng đê tiện...
Ngớ ngẩn! Mình đang suy nghĩ.
Không hiểu sao mình viết cái entry này khó khăn đến vậy. Nhìn màn hình lap mãi mấy tiếng đồng hồ từ lúc chợp mắt dậy đến giờ, mà chỉ có vài con chữ rơi ra.
Tháng 12 sắp kết thúc.
Giáng sinh. Chúa. Cô đơn.
Sẽ còn rất dài.
Con sẽ không bao giờ yêu một người đàn ông như vậy nữa đâu má!
Cô nói với con bằng giọng đay nghiến, rằng phỉ báng quá khứ là điều tệ hại nhất.
Nhưng má ơi! Con sẽ không bao giờ yêu một gã giống vậy nữa đâu má! Dẫu cho con có đủ khoan dung chấp nhận cả 2 thứ - tình yêu và sự đê tiện.
Sẽ không bao giờ nữa đâu má!
Không bao giờ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!