Mình phải chép lại những bài thơ mình thích. Chép thật chậm và nắn nót, để có tĩnh lặng mà nghĩa suy. Mình muốn tìm lại những thứ cảm giác đã rơi rụng đâu mất xa lắc xa lơ. Rơi đi đâu không rõ. Rơi vào cái gì không rõ.
Chép thành một cuốn tập riêng.
Vừa chép mình vừa nghĩ, chép hết cuốn tập này, mình sẽ làm gì nữa? Ừ thì mua cuốn tập khác chép tiếp. Hết nữa thì sao? Mua chép tiếp. Nhưng đến bao giờ mới không phải chép vậy nữa? Đời thì ngắn quá. Mà thơ cứ miên man. Mình cũng miên man. Miên man hoài mà không đẻ nổi ra thơ.
Vô nghĩa. Những gì đã qua vô nghĩa.
Vô nghĩa. Những gì còn lại bây giờ cũng vô nghĩa.
Cái tư duy viết của mình chết thật rồi. Chết bởi những điều vô nghĩa. Vậy mà cũng chết.
Vậy là mình cũng vô nghĩa quá chừng.
Không dám nắm lấy bàn tay của một vài người. Chỉ sợ cái yếu đuối của đàn ông.
Qúa sợ rồi!
Mấy tấm ảnh Vi mới post lên trông đẹp lắm!Dịu dàng.Trẻ trung.
Trả lờiXóaNếu ko ghé blog Vi thì có lẽ ít ai có thể biết được đằng sau nụ cười rất xinh, rất duyên ấy là một tâm hồn thấm đẫm nước mắt.
Cố lên Vi nhé! Mình luôn tin tưởng và ủng hộ bạn. Hãy trở lại với văn chương như lúc mới bắt đầu nha Vi.Thế giới văn chương luôn là ngôi nhà chung rộng lớn, ấm áp đón nhận những rung động trong tâm hồn chúng ta. Dù ấy chỉ là những xao động khẽ khàng hay mãnh liệt...
:) cám ơn chị đã ủng hộ em.
Trả lờiXóa