Có 1 cái nhãn trên blog của mình có tên là Don Quixote.
Nó nằm y nguyên mấy tháng nay k động đến.
Sáng nay, nắng lên. một ngày rất đẹp. một ngày bình thường.
Mình làm đề tài môn Tin, đến bước cuối thì k làm được nữa. giải quyết từ xa vài chuyện của lớp.
Rảo quanh blog. ngắm lại giao diện những bài viết.
Vào lại cái nhãn đó.
Sẽ có một lúc nào đó trong cuộc đời, mình sẽ phải bỏ cái blog này, hoặc sẽ lãng quên nó, vì nhiều lí do. những lí do gì đó k rõ.
Sẽ có nhiều lúc trong cuộc đời, mình sẽ suy nghĩ đến việc vứt bỏ nó. Nhưng rồi, cứ mở lap lên, mình sẽ lại viết, sẽ lại định dạng và post.
Sẽ có nhiều lúc trong cuộc đời, đang đi trên đường, mình cũng chạy thật nhanh về nhà để viết những gì uất nghẹn lại trong lòng lên blog, dù đường rất xa và rất chât. p/s: có lúc nào đó trong cuộc đời, anh cũng viết được rằng "em đang đi trên con đường rất xa và rất chật để bon chen vào cuộc đời này" cho em, như đã viết cho chị ấy k? có ai đó trên đời cũng lo lắng cho mình bằng câu ủi an thắc thỏm lòng như vậy?
Sẽ có nhiều đêm trong cuộc đời, mình thức trắng để viết blog. viết và post. và đọc. dù đọc ngàn lần vẫn muốn đọc.
Nhưng cũng sẽ có nhiều lúc trong cuộc đời, như thi thoảng những ngày này, cuộc sống khiến mình bận bịu đến mức cả 1 ngày k còn phút giây nào suy nghĩ đến chính mình để mà viết.
Sẽ có nhiều ngày trong cuộc đời, mình sẽ phải post lên vài bài thơ vớ vẩn để blog k lạnh lẽo.
Có nhiều ngày trong cuộc đời, mình k còn muốn viết vì ai cũng xoi mói mình, dù chỉ qua blog.
Có nhiều ngày trong cuộc đời, nỗi cô đơn và uất nghẹn quấn chặt lấy mình đến nỗi mình bị câm, và k viết nổi được đến 1 dòng.
Những ngày này vì công việc và học tập mà buộc phải viết. k biết điều ấy có tốt k, nhưng tạm thời, nó tạo lại thói quen viết và khả năng viết ở mình.
Mình muốn đi Vũng Tàu. Cũng muốn về quê. Nhưng cứ có cái gì ở chính mình ngăn mình lại. Và vì cuộc sống cứ cuốn mình đi, cuốn mình đi, đến mệt mỏi vô cùng.
Thi thoảng nói chuyện với vài người, và k thấy được hiểu. Thi thoảng mệt quá, cầm điệt thoại nhắn cái tin làm nũng với một ai đó. Nhưng thi thoảng chẳng biết có thể làm nũng với ai bây giờ.
Từ xưa đến giờ, có một thói quen ở mình k bao giờ thay đổi. Mình k ham đi, k ham khám phá những điều xa lạ. Mình chỉ thích đến cùng 1 nơi, gặp cùng 1 người, yêu 1 người, nhớ 1 người, cafe cũng chỉ 1 quán, đi cũng 1 con đường. Miễn là những điều ấy làm suốt đời mà k thấy chán. Có ai xem mình là cafe, là con đường, là nơi đến, là người người ta yêu suốt đời k?
Và anh ạ! Lúc nào đó trong cuộc đời, đủ dũng cảm để hoàn toàn xóa đi tất cả, em sẽ xóa đi cái nhãn có tên Don Quixote, và cả cái blog này.
Dạo này anh có ghé blog em k?
Đọc được những dòng này, thì nhớ em. Vài giây thôi nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!