Vậy là một tuần nữa lại qua đi.
Bữa cơm cuối tuần mà cũng k ngon miệng.
Hồi chiều chạy xe về gần đến nhà, quẹo sang Nguyễn Văn Cừ rồi, mình thấy một người giống anh.
Những ngày cuối tuần...
Vẫn là công việc. Ngập ngụa công việc chồng chéo nhau đến lãng quên.
Bóng dáng người thân làm mình thấy nhớ và buồn.
Đến lớp và vác balo đến ngồi thật gần những người bạn thân. Những giọt nước mắt chảy ngược của Phúc khiến mình thấm thía.
Tất cả chúng ta chỉ đang cố để sống, phải k bạn bè?
Ai cũng có những nỗi nhớ, những nỗi buồn. Cũng có những người để cúi đầu dưới hộc bàn hay lén lút thầy giáo thể dục nhét điện thoại trong túi quần nhắn tin trong giờ học.
Mình thì k.
Giữa lúc những chén rượu ngấm vào người và ai cũng trào nước mắt, thì mình trống rỗng. K có gì để nhớ, k có gì để thương, chờ mong, đắng lòng hay hạnh phúc.
Mình trống rỗng, sạch trơn.
Thật lạ kì và đau đớn. Mình k có kí ức. Kí ức của mình là con số không tròn trĩnh.
Trong mình chỉ có những người đang ngồi trước mình đây, với những nỗi niềm riêng k thể nào nói hết.
Được gặp nhau trên đời thật hạnh phúc phải k mọi người.
Nhưng ước chi chúng ta đừng có quá nhiều nỗi buồn để nước mắt đừng chảy ngược vào trong như buổi chiều hôm ấy.
Đứa nào cũng có chí hướng riêng và cuộc đời riêng, cuộc đời đã qua riêng, cuộc đời trước mắt cũng riêng. Chỉ biết bây giờ chúng ta đang yêu thương nhau thế này. Dẫu có đi xa nhau cũng cứ dành cho nhau những nụ cười nhé các bạn. Cuộc đời ai chẳng có bất hạnh, nhưng đừng quên mất nụ cười.
Mình lại ngây thơ và con nít như đã từng như thế. Cứ thế này để quên mất đi con người trước kia cũng được.
Bởi mình tin niềm vui bây giờ là bất biến.
Dẫu còn nhiều chơi vơi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!