Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

Mưa

Xin lỗi mày.
Tự dưng tao muốn post cái entry này của mày lên blog của tao.

"Mình muốn trích ra đây cái đoạn entry cũ. Đây là 1 entry mình viết dở đã lâu, viết về miền Trung, giờ xin cóp lại ở entry này luôn:

[Em à. Anh vừa đi xem phim Giao Lộ Định Mệnh về. Đã bao giờ em nghe nói về những Giao lộ? Miền Trung em à. Em biết gì không? Người ta thường nói Việt Nam mình có sứ mệnh thiêng liêng và vất vả, vì phải đầu tắt mặt tối, phải chắn sóng chắn gió cho cả Đông Dương và Thái Lan, rồi sang Mianma khi nhìn về Biển Đông. Nếu Việt Nam là một giao lộ thì miền Trung là một vòng xuyến – nơi ai cũng thấy và ai cũng không thấy. Nếu Việt Nam là người nông dân phải gánh cái thúng lúa Trung Quốc thì miền Trung cái chiếc lưng đáng yêu. Nếu Việt Nam là bồ lúa, thì miền Trung là đòn gánh gáng hai đầu hai thúng lúa...

Em à. Miền Trung cũng là một Giao Lộ đó em, Một giao lộ Định mệnh...

Em nghe gì chưa. Miền Trung đang mưa to, lũ lớn.. Lúc anh viết bài này cho em thì lụt đang dần rút...Em nghi gì chưa...vẫn còn mấy chục đồng bào mình ở đó đang nằm dưới lớp nước, dưới những lớp đất hàng chục mét.. Sự lấy đi và bội tụ đất nước lúc này thật không mong đợi phải không em.

Anh không muốn nói về cơn lũ vừa qua.

Anh muốn dẫn em về quê anh..miền Trung..

Nhưng chắc trong em chỉ có thế. Ngày xưa khi Việt Nam vừa kết thúc cuộc chiến và nhiều năm sau đó, người ta vẫn chỉ Việt Nam là 1 cuộc chiến..

Cũng như miền Trung. Người ta nghĩ quê anh quanh năm mưa bão, nắng lớn, hạn hán, quanh năm đầy nắng đầy gió..

Ừ. Cũng phải...

Miền Trung. Dải đất mà ăn 1 bữa phải tính 3 bữa, mua cho con cái vở cái bút mà phải để dành tiền tính đi đám này đám nọ cho phải phép [Thay lời muốn nói]]

Hà Nội đang kỳ cục quá. Hôm qua ăn 2 cây kem ốc quế ở Hồ Tây, những cơn gió lạnh thổi tận vào lòng. Ngoái mắt về hướng Nam xa xôi nào đó.

Mình chưa bao giờ lung lay về HN. Nhưng cuộc đời là thế. Phải trả giá. Muốn có được điều này phải đánh đổi điều kia. Đi học và làm ở HN là mình đã đánh đổi rất nhiều thứ. Trong đó, cái cảm giác đang lồng lộn trong người mình chính là 1 trong những điều...như thế..nhưng nó kinh khủng hơn tiên liệu. Đang nghe bài hát ấy. Vẫn bài hát ấy..

Còn lại trong tôi những mùa đông yêu dấu

Mùa bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương

Nhưng giấc mơ không thành

Những hạnh phúc ngọt lành...

Mọi thứ rồi sẽ trôi đi. Thời gian, biến cố đủ vùi đi. Những ngày bận rộn vừa qua mình rất vui. Vì không còn nhiều thời gian nghĩ về mình và những điều đó. Cũng không còn xé lòng khi kiềm chế những thói quen cũ mà quá đỗi yêu dấu. Nhưng giờ lại là cuối tuần. Công việc cũng khiến mình sụi sụi đi. Nhưng thà sụi trong công việc, thà bủn rủn tay chân sau 1 ngày đói lả lơi..còn hơn lả lơi vì những điều mà mình ko thể chạm được..Ừ thì gì đâu. Đói thì đi ăn. Chán thì đi chơi.Thèm kem thì xuống Hồ Tây. Chỉ có những điều đó là cứ lởn vởn mà mình không thể chạm được. Ngày nào cũng vậy. Đi đi về về. Hết ngõ lại đến ngách. Vẫn bao khuôn mặt ấy rơi rớt trên đường về nhà trọ. Mình ở tít trên tầng 7 cao. Có những cuối tuần mình chả biết HN thế nào, mình chả xuống hạ giới bao giờ.

Mọi thứ bây giờ hỗn loạn quá. Không thể tự kìm ché được xúc cảm trong mình...

Mệt.

Lại chìm đắm trong âm nhạc, và những entry đâu đó mà ta thăm được khi lang thang internet..

Ta vẫn thường tự hứa sẽ luôn phấn đấu và tin vào những điều sẽ ko bao h xảy ra.

Bây giờ dường như tất cả đều ngược lại.

Những năn nỉ. Những thắt lòng rơi rụng sau mỗi đoạn type và rối rối trí lên khi ào ào về những lời chúc..

Xưa cũ ta đi bây giờ chỉ nhạt nhòa trong những hoài niệm mờ ảo tự suy diễn.

Cuộc sống lắm vất vả kéo dài những khoảnh khắc nhưng rồi tưởng chừng nó tan ra trong bao nhiêu mặn nồng.

Một cuộc sống quá nhiều thứ để mìn như vậy.

Đang nghĩ về 1 format mới rồi...

Nhưng rồi chẳng đủ tự tin và dũng cảm...

Nhớ."


Mấy ngày nay SG mưa nhiều mày ạ. Tao k buồn, cũng chẳng muốn khóc. Vậy mà viết được thơ tình về người cũ đó mày.
Còn bạn bè tao cứ mưa là khóc ứ trong lòng. Tao cố phủi đi những điều ấy 1 cách vô tình.
Vì gì tao k rõ nữa.
Hay tao sợ tao lại chông chênh?!
Mưa tối trời tối đất. Ngày nào màn đêm cũng buông xuống khi mới 3, 4h chiều.
Tao nhớ Thủ Đức và cafe MTV. Nhưng tao sợ triều cường trên sông SG nên k dám đi.
Mày biết k. Những ngày này có 2 điều cứ quanh quẩn hoài trong tao.
Khi nghĩ về bất cứ nơi nào trên thế giới này, tao cũng k nhìn thấy 1 người nào đang đợi tao ở bất cứ đâu. K 1 người nào.
Và tự dưng tao mơ ước về 1 gia đình.
Những ngày này tao rất mệt mỏi vì công việc.
Và tự dưng tao ước ao hoài về 1 gia đình, 1 người để tao yêu thương, để sau mỗi ngày mệt mỏi, tao sẽ gọi đt hay nhắn tin nói chuyện. Để những ngày thứ 7 có người cùng tao đi cafe, nấu những món ăn, dọn dẹp nhà cửa, và đi đâu đó. Có người cùng tao nói chuyện, cười vui và ngắm mưa.
Những giấc mơ chưa thành...

Hay k thành?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!