Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Những cái nắm tay trong cuộc đời

Những cái nắm tay trong cuộc đời.
Mình đã bước đi bằng những bước đi k vững chắc. Bởi thế nên mới có 1 cản trở nhỏ, mình đã mệt mỏi. Mà thật ra thì mình k mệt mỏi. Mà là mình thấy chán, thấy ghét. Vì vài người nào đó trong những người mình yêu thương k yêu thương mình như mình hi vọng.
Và rằng đôi lúc mình tự nuốt cơn tủi thân vào lòng mà nhủ chính mình rằng: "Chuyện thường ấy mà. Mình chỉ là 1 góc thế giới bé xíu của người ta. Và có phải ai mình yêu thương cũng buộc phải yêu thương mình đâu.
Nhưng cũng là mình lúc này và bấy lâu nay, mình rất sợ được người khác yêu thương. Có quá nhiều người yêu thương mình bằng thứ tình cảm khờ khạo vô điều kiện. Cũng có thể chỉ có vài người như vậy thôi, nhưng vì mình thấy nặng quá nên thấy đó là quá nhiều.
Qúa nhiều.
Mình k đền đáp nổi.
Những cái nắm tay.
Ngoài những cái nắm tay trong múa hát hoạt động tập thể, thì có 2 người đàn ông từng nắm tay mình. Ba và anh.
Dạo này mình thèm 1 bàn tay.
Nhưng khi có 1 bàn tay dắt mình qua đường, tự dưng mình thấy sợ mình k thể trả nổi ân tình đó. Suốt đời k trả nổi.
Như tối qua, cảm giác ấy rõ rệt.
Mình k thể reply được điều gì trước tin nhắn của Phúc.
Những tin nhắn reply của mình ngắn dần rồi tắt hẳn.
Chúng ta. Ai cũng có quá nhiều góc khuất. Ai cũng khao khát quá nhiều.
Dựa vào nhau là điều k nên.
Những người bạn của tôi.
Mình nhớ bàn tay Hạnh dắt tay mình qua đường, mà mình thì cứ cố tình nắm chặt tay lại.
Nhớ đôi mắt Hạnh rươm rướm nước mắt nhớ nhà lúc nghe mình kể về mưa và những con đường Tuy Hòa.
Nhớ cái dáng lầm lũi một mình của Tài. Mình đã giận sự im lặng của Tài lúc mình khóc.
Mình nhớ phản ứng của Tráng, Vinh, Phnong, Dậm bảo vệ cho mình.
Mình có bạn bè.
Những cái nắm tay và ân tình.
Mình thấy nợ.
Những món nợ cả đời này mình k trả nổi.
Sắp được về rồi.
Học tiết thầy Hoàng, thầy đọc cho mấy bài thơ. Chẳng hiểu sao mà nước mắt chảy.

Sương phố
Gửi Pleiku

Phố trong sương và em cũng trong sương
Sương và phố quyện vào em, lãng đãng
Cả thành phố bềnh bồng trong biển trắng
Chỉ cây thông là mãi dáng phong trần.

Anh bao năm giong ruổi dưới đồng bằng
Vẫn gặp núi đứng bên đường tư lự
Nhưng sương phố thì mịt mờ mây phủ
Để bồn chồn mỗi lúc thoáng mưa qua.

Tưởng ra đi rồi sẽ sớm quay về
Nên buổi ấy anh vô tình quá đỗi
Để sợi tóc đã nhuốm màu sợi khói
Mới hay người ở lại mắt rưng rưng …

Xin lỗi núi, hiểu ra thì quá muộn
(Phố trong sương mà anh cũng trong sương)
Cho dẫu thế, sương vẫn là sương phố
Của một thời tuổi trẻ, phải không em ?
Pleiku, 7/93
Sài Gòn, 26/11/94

Tối nay mình thèm 1 bàn tay.
K hiểu giữa lúc SG trút mưa và bầu trời hôm nay tự dưng sáng lạ kì này, Hạnh có đang rươm rướm nước mắt k. Và 1 người nào đó có đang chạy xe ngoài đường cho mưa xối vào người hay đang bó gối trong phòng trọ mà trĩu lòng nhiều nỗi nhớ?!

2 nhận xét:

  1. i miss you so much, remember : i'll always waiting for you, just having happy'life, my angel

    Trả lờiXóa

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!