@ "Tôi mua hào thuốc lá
Ngồi hút mà buồn thiu
Em yêu hay không yêu
Quan trọng gì phải khổ?
Thôi chẳng chờ mong nữa
Chẳng đua chen với cuộc đời này
Xin chối từ bàn tiệc đắng cay
Lòng tốt ai cần đến
Thơ không đâu dùng
Anh như thằng bờm
Chẳng thiết trâu bò chẳng thiết lim
Chỉ nhận nắm xôi cười ngặt nghẽo.
Muốn lên tàu đi đâu thật xa
Nhưng nhà ga đã sụp
Ngã tư mưa nhớ em
Vừa thương vừa trách giận
Sao chân em dẫm đạp
Lên những gì tôi yêu?"
@ Ừ!
Buông tay.
Con đường chung giờ thành riêng hai đứa.
Trên lối đi xưa cỏ xanh tràn màu úa.
Con dế nỉ non nhắc chuyện chúng mình.
Có phải những điều khi xưa em lặng thinh.
Được giấu cả vào đôi mắt ngân ngấn lệ.
Có phải những điều làm anh thấy chuyện tình mình cũ kỹ.
Được gom góp thành nỗi đau.
Có phải chúng mình đã đi quá xa nhau?
Nếu anh chắp vá tình yêu liệu chuyện cũ còn nguyên vẹn?
Có phải sau những gì từng hứa hẹn.
Năm tháng qua rồi, lời hứa cũng phai phôi.
Có phải chuyện mình chỉ là một dấu lặng thôi.
Dấu lặng cho tất cả những yêu thương cũ.
Kỷ niệm xưa chắc gì yên ngủ.
Nhưng nắm lại tay người là điều chẳng dễ, phải không em?!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!