Thứ Ba, 27 tháng 4, 2010

Vội...

Rạng sáng nay tự dưng Tuy Hòa đổ mưa to. Thức dậy thấy lành lạnh, đi tắt quạt, bật màn hình điện thoại, ko thấy tin nhắn của anh. Chỉ thấy 2 cuộc gọi nhỡ của người mình ko mong đợi. Mấy ngày nay tên đó phải làm nhiều bài tập. Tội nghiệp, tối qua lại thức đến tận 2h sáng. Cầm cự đến chiều nay thì gục. Mới nhắn tin cho mình bảo mới ngủ dậy. Hì. Chăm chỉ vậy là tốt. Cố lên anh hén! Cùng cố gắng!
Cứ tưởng cả ngày nay Tuy Hòa sẽ mưa. Vậy mà thi, rồi hết buổi, chưa kịp để mưa ngấm vào lòng, thì mưa đã vội dừng. Chạy xe qua cầu thấy cầu vồng, y chang cái áo mình đang mặc. Nắng lên thấy vui, mà cũng thoáng buồn.
Lang thang trên mạng, bắt gặp cái tản có tên "Nếu cuộc đời là một cuốn phim tua lại được".

"Nếu cuộc đời là một cuốn phim tua lại được, đó sẽ là cuốn phim hay nhất, tuyệt vời và cảm xúc nhất".
Đại ý là thế.
Tự dưng mình bật cười.
Có hẳn cái gì tua lại cũng "hay nhất, tuyệt vời và cảm xúc nhất" ko? Thực tế là chẳng cái gì tua lại được. Và có tua lại, thì những gì tốt đẹp chỉ là quá khứ níu bước chân hiện tại, và những gì đau đớn chỉ nặng nề đau đớn cho những gì lẽ ra vẹn nguyên như ta luôn mong ước.
Nhưng nghĩ lại, đời làm gì có cái gì vẹn nguyên, vì vốn dĩ cái gì vẹn nguyên cũng ngắn ngủi, mong manh và sớm vỡ tan.
"Con trai luôn muốn là mối tình đầu của con gái, và con gái muốn là người cuối cùng của con trai". Tình đầu thì vụng dại và mong manh lắm anh ạ. Tình đầu cũng chẳng thể đẹp như "người đàn bà giấu đêm vào trong tóc" đâu.
"Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc"...
Mấy ngày nay mình nghĩ nhiều về người đàn bà ấy, và về con đường của mình.
"Văn chương ko phải một nghề, mà là cái nghiệp bé ạ! Đã lỡ vương vào thì cả đời vương vấn mãi. Bé liệu có thoát ra được ko?"
Bé ko biết đâu cô ạ! Tự dưng bé nhận ra những người phụ nữ vương phải cái nghiệp này, chẳng ai có cuộc đời bình thường được cả. Ai cũng mang những khiếm khuyết trong trái tim, ai cũng vương vấn với cuộc đời.
Lần đầu tiên nghe anh Nhánh nói về suy nghĩ của tên ngốc kia lúc thi báo chí "để thay đổi mình và sống trọn vẹn", mình đã cười với trái tim yêu văn chương lắm nhiệt thành khi ấy. Còn bây giờ, tự dưng mình lại sợ cái con đường mình cố chấp đi từ lúc biết bắt đầu ước mơ. Mình cũng muốn thay đổi mình, muốn tung tẩy, muốn sống trọn vẹn hơn. Tự dưng hiểu lắm, và cũng rất sợ trái tim của những người phụ nữ vương vào cái nghiệp oái oăm này.
Đậu, hay rớt báo chí, con đường của mình cũng ăm ắp những rộng mở và ước mơ, nhưng mình muốn thoát li cuộc đời bớt khỏi những vấn vương văn chương. Nhưng thú thực, nhìn đâu mình cũng thấy cuộc đời mình trói buộc với cái nghiệp ấy.
Mình sợ lắm rồi những tháng ngày đi đâu cũng lạc lõng và chẳng giống ai hết trên đời.
P/S: Mấy ngày nay tên ngốc kia bận bịu với việc học, mình cũng chán nản với việc thi cử và ăm ắp những ý nghĩ. 30 là hắn ta về rồi. Qua được sáng 29 là mình cũng trút được hết gánh nặng. Mấy ngày nay thi mà có dám bảo với tên đó đâu. Khéo đã bận bịu lại lo lắng thêm. Có đọc được những dòng này, thì cũng đừng mắng em nha! Năn nỉ đó!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!