Thứ Ba, 19 tháng 4, 2011

Kỉ niệm

"Anh xa em thật rồi
bỏ lại sau lưng chuỗi ngày dài mùa hạ
bỏ lại phía sau cả những chùm hoa nở
trên con đường mà chúng ta vẫn thường qua


Anh không hiểu vì sao ta có buổi chiều này
gặp lại nhau và bỗng dưng em khóc
giọt nước mắt, anh làm sao ngăn đuợc
em bây giờ như xa một tầm tay

Em đi về giờ đã có người đưa
anh ngơ ngác để làm rơi cả nón
tháng mười sao trời còn mưa muộn
anh lang thang rồi đứng ở cuối đường

Chẳng có điều gì để trách cứ em
em đã sống cho anh nhiều quá
đốt làm chi những tờ thư cũ
để anh nghe êm ái đến nhường nào


Để mai này anh sẽ yêu ai
tình yêu ấy nghìn lần không đơn giản
tình yêu ấy là chút gì lãng mạn
là hy sinh, là chia sớt trong đời
…là bây giờ… anh biết đơn côi …"

Cao Vũ Huy Miên

.../... :
Trời mưa. Cứ mỗi khi trời mưa, là bao người quanh mình đớn đau, khổ sở.
- Pé ơi! Trời mưa to rồi. Chị chết mất!
- Pé ơi! Mưa! - Rồi giật những cái status mưa - Ngày xưa, cứ mưa là có người vác ô chạy ra đường. Anh phải đi theo...
- Có mối tình k qua nổi mùa mưa... Mưa chỉ ướt... phía không em... thăm thẳm...
- Đi dầm mưa với anh!
- Mày ơi! Mưa rồi. Mưa to. Tao làm sao đây mày?
- ...
- ...
- ...
Mình? Mình thì sao?
"Chiều tan học, chạy xe qua xa lộ, nghe mưa quất ràn rạt vào nỗi nhớ..."
"Con đường mưa..."
Dạo này có người buồn thê thiết, buông mình trôi theo nỗi buồn, k còn ý nghĩ cố gắng gượng dậy như ngày trước nữa. Đã thật sự thả mình trôi đi.
Mình cũng vậy!?
H. ạ! Em biết làm sao để có thể níu được anh lại sinh động như ngày xưa em biết!? Em đã chọn cách cắt đứt đầu dây phía em, để anh trôi đi hẳn về phía bên kia. Để giờ anh chơi vơi 1 mình giữa nỗi buồn và trống rỗng.
Chợt mình nhận ra, những cái bề ngoài khác nhau, bốc đồng hay tĩnh lặng, nhưng đều giống nhau ở cái mẫu số chung, là trái tim yếu đuối của mình.
Mình k thể làm gì....

Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2011

Chỉ cần được thấy người cười vui

Chỉ cần được thấy người cười vui

là những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười…


Ta đã có tháng ngày sống như hạt sương

hạnh phúc mà không cần ai nhìn ngắm

những nỗi buồn (nếu có) đều được điểm tâm bằng môi hôn nồng ấm

mỗi ngày là một giấc mơ…


Chưa một lần chúng ta ngã giá với cuộc đời ngoài kia

yêu thương với những gì mình có được

chỉ ao ước lo toan cho một tình yêu giản dị nhất

được khóc, được cười…cùng nhau!


Nhưng ngoài kia mưa nắng cũng có niềm đau

ngoài kia một chiếc lá rơi cũng đòi quyền ấm cúng

ngoài kia một tiếng thở dài cũng thành sấm chớp vang trong lồng ngực

ngoài kia chỉ toàn là mất mát…

cho những ai muốn sống đến tận cùng…


Người bước qua ngưỡng cửa và nói lời cảm ơn

- Cảm ơn một lần gặp nhau dù không thể bước cạnh nhau mãi mãi

- Cảm ơn một cái nắm tay mà hơi ấm kia sẽ không bao giờ trở lại

- Cảm ơn nụ hôn mà lần duy nhất trong đời được tìm thấy chính mình nơi đấy

- Cảm ơn những giọt nước mắt được khóc vì niềm vui…


Người mang theo hết những hi vọng còn sót lại trong cuộc đời

tiếng Cảm ơn ấy giản đơn mà như từng vết cứa

ta đâu cần Cảm ơn vì tình yêu đó chưa bao giờ là chọn lựa

khi chúng ta sống là để cho nhau…


Có biết bao cuộc đời cần hạnh phúc để thấu hiểu khổ đau

nhưng tại sao người lại sống cho điều ngược lại

tại sao lại bất chấp bản thân mình cho quãng đời còn xa mãi

khi người biết không ai thay thế được chúng ta!


Người buông tay để chấp nhận những xót xa

thử hỏi làm sao thấy cuộc sống còn ý nghĩa

thử hỏi làm sao ta mỉm cười dù ngàn lần muốn thế

cho những lần gặp lại nhau trong đời…


Chỉ cần được thấy người cười vui

là những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười…

(ta chỉ biết lừa dối mình bằng suy nghĩ của một người chỉ còn lại đơn côi! )


Nguyễn Phong Việt

Thứ Tư, 13 tháng 4, 2011

Nguyễn Đức Phú Thọ & "Nỗi buồn đập cánh"


Thọ đến với thơ không ồn ào mà ung dung, lặng lẽ. Những tác phẩm của Thọ ra đời đều tạo được sự chú ý của bạn đọc bởi cá tính riêng, không lẫn lộn (Nhà thơ Từ Kế Tường nhận định) với tinh thần làm việc, tìm tòi và học hỏi một cách nghiêm túc dù không ít lần Nỗi buồn đập cánh nhưng con ong Phú Thọ luôn cần mẫn gieo – hạt – giống – lạ trên cánh đồng chữ thi ca để chạm tới mạch nguồn đích thực của thơ trẻ đương đại (Nhà thơ Hoàng Anh Tuấn).

1. Hình dung Nguyễn Đức Phú Thọ

Hình dung Thọ là một gã ốm gầy, lãng tử Xốp trên khuôn gầy/ Kí tự em chớm xanh chiều diệp lục, hục hặc tâm trạng với hiện tại Chân dung màu loa kèn trắng u buồn/ Như tôi và buồn vô tận cuộc tình "Bóng người trở về xâm xấp/ Ghim đầy vết thương” “Tim ta chớm rụng/ Đóa trăng vô thường khuyết cảm chênh vênh…”. Thọ dường như đã chìm trong nỗi buồn với nghìn mảnh vỡ ngổn ngang ghim đầy trái tim loang lỗ, vết thương rỉ máu tưởng chừng Thọ sẽ mãi chìm trong thiên tư xổng xích riêng mình rồi gục ngã trong sầu khe loang vữa những mối tình đau. Nhưng không, Thọ đã không để những nỗi buồn sẫm đục mình mà ngược lại Thọ rất tự tin và kiêu hãnh

Nguồn mật của tôi dồi dào đến mức
Con người đã đánh hơi được và tìm đến!
(Mật)

Những ngọn lửa thắp lên ngón tay
Giấc mơ đỏ non
Bập bùng kí ức
Soi tôi vôi rữa tháng ngày
Nhưng nhức một mầm xanh có thực…
( Mần xanh)

Thọ đã đứng vững trước những nguồn cơn bối rối, dìm những mảng sầu sậm sột xuống tận cùng the thía để nhóm lên mần xanh ngập sáng khát vươn.

2. Một quê nhà & tình cảm

Sinh ra nơi đỏ nặng phù sa, Thọ đã chứng kiến những cuộc đổi thay, những cơn bão lũ, những xám chiều mưa dông, nếm vị mặn của đất, vị ngọt của bùn đỏ phù sa, tín ngưỡng linh thiêng của loài người nơi đã nuôi Thọ khôn lớn. Thọ yêu mảnh đất phù sa ấy bằng một tình cảm thiêng liêng, nồng nàn, tha thiết

Tôi quỳ trước bãi mộ hoang phủ dày đặc cỏ
Trước những tiền nhân khai sáng đất gieo trồng giống má
Trước những phận người chưa lần hưởng trái sinh thành
Đã lấp vùi thân mình vào cát

Cánh cò chở ước mơ chưa rạng
Bão đời làm chống chếnh câu thơ
Đêm đỏ mắt phù sa nhót mình mắc nợ…
(Mắc nợ phù sa)

Phú Thọ sâu tình với mảnh đất phù sa, với những giọng hò ngọt ngào chảy dọc miền sông nước đã ăn sâu vào tiềm thức của Thọ

Vàng bông bí cầu tre ngược dốc
Áo bà ba nón lá em về
Phù sa vỗ chướng mùa trở ngọn
Gánh sông gầy loang chảy điệu dân ca…
(Giai điệu đồng bằng)

3. Cảm thức đương đại

Giữa quan hệ chữ nghĩa và ý tứ của thơ đương đại khó hiểu khiến người đọc, người cảm thụ thơ phải tư duy và lối tư duy đa chiều này giúp người đọc khám phá ra muôn mặt cuộc sống. Theo dòng chảy thời gian dẫn theo sự thay đổi về ngôn ngữ, tư duy thơ cũng là điều dễ hiểu và thơ Thọ cũng nằm trong dòng chảy ấy dù không rõ ràng nhưng ở Thọ đã có hình hài cảm thức thơ đương đại với những gương mặt chì nghì / vùi nhau vào mớ chồng chệnh ý nghĩ (Chiêm bao mây). Cuộc sống hiện đại, nhiều cạm bẫy với một người trẻ như Thọ đang chuẩn bị bước vào ngưỡng cửa cuộc đời nên Thọ không khỏi hoài nghi và lo lắng Chưa bao giờ tôi thấy trí não mình mọc lên nhiều nếp gấp như thế (Chân dung), và cuộc sống có bao giờ là hoàn mĩ khi mặt trái được phơi bày Một lũ ruồi khuyết tật/ Miệng lúc nào cũng ứ đầy xú khí (Lũ ruồi chột mắt), Với đôi chân giẫm lên những xác người/ đã bị dìm/ chết bởi từng con chữ ( Giao diện con đường). Nhạy cảm đối với hiện thực khách quan tồn tại song song với nhận thức con người Thọ đã nắm bắt, cảm nhận và cảnh báo qua các hình tượng ngôn ngữ Lũ ruồi chột mắt lại kéo thành bầy/ Đến xì xụp vây quanh hít hà/ Chúng nó đã vào mùa sinh nở… (Lũ ruồi chột mắt). Những con chữ không vần điệu như đan vào nhau thể hiện cá tính sáng tạo nhưng không nhầm mục đích đánh đố, xiếc chữ mà trên hết là sự chiêm nghiệm “ già dặn” so với mặt bằng ít nhiều “ non xanh”. (Nhà thơ Hoàng Anh Tuấn).

4. "Nỗi buồn đập cánh" rồi sẽ bay xa?

Phú Thọ một giọng thơ rất mới và rất trẻ, mang tâm tư của một thế hệ mới với những trăn trở của thời đại

Giao diện của con đường
Giao diện ảo
Những bóng cây lòe xòe tích điện
Những mắt cỏ vang thành tiếng phím rung
Và chuyển động
Trong tận cùng huyễn hoặc
(Giao diện con đường)

Những người viết trẻ thường hay lúng túng lựa chọn cho mình một hướng đi, luôn tìm cách đột phá và phá cách những gì đã sẵn có để tránh những lặp lại sáo mòn tếch rỗng và Thọ đã tự tìm cho mình một hướng đi riêng, không rơi vào những lối mòn cũ nhưng cũng không lạc vòng xoáy khủng hoảng của thơ cách tân. Thơ Thọ gắn liền với cuộc sống nhưng vẫn mang hơi hướng của hiện tại, nỗi buồn, niềm vui hòa vào không khí của thời đại

Hà Nội nắng cuồng 40 độ
Phố nhỏ xoay xoay vũ điệu
chân người
Ngụt trong buổi chiều tan tan như gió
Ta cà chê nhau.

Hà Nội
Nhằng nhịt những số phone
0980…
Hồ Tây ngóng tìm nhau
Khoảng cách nào?
Yy…zz…
( Hà Nội)

Mang một nhiệt huyết của tuổi trẻ dám yêu và yêu mãnh liệt

Những ngón tay nhô lên từ ngực
Nhảy phập phồng trên lớp da non

Phố xá mỗi ngày đều rền rĩ những nụ hôn
Những chiếc rèm thi nhau mọc trên mắt người
( Rèm phố)

ngút ngát tháng ngày đắm say
tháng giêng trở về để yêu và sống.
( Tháng giêng)

Ta dường như bắt gặp Thọ rất nhẹ nhàng đằm thắm trong những cấu tứ tình nhưng không vì thế mà thơ Thọ mất đi sức hút ngược lại Thọ đã làm mới những hình tượng quen thuộc theo cách nhìn của riêng mình để tạo nên sức hút

Tôi sẽ vẽ thân cây bằng trí tưởng tượng
Một, hai, ba, bốn nhánh mây
Đường gân màu xanh nước biển.
( Cây Bàng)

Tôi ghé lại giữa công viên và ngồi thườn trên cỏ
Ghé mắt nhìn những nhão thịt đung đưa
Khúc khích từng nốt cười rác rưởi
( Rèm phố)

Không hề bị rơi vào cái tôi, cái tự sự cá nhân, nỗi buồn thời đại mà ngược lại với cách nhìn mới mẻ qua những sự việc diễn ra hàng ngày đã giúp Thọ lạc quan hơn trong cuộc sống dù nỗi buồn có ngập tràn

Và ở đó nỗi buồn đập cánh
Nơi gương mặt thời gian khắc rõ những vết chì
Tạc nên nghìn bức tranh trừu tượng
Trôi theo triền giấc mơ
(Nỗi buồn đập cánh)

Thọ đã để những nỗi buồn của mình trôi theo giấc mơ, tan vào lãng đãng những khói mờ sương để khi nắng lên mặt trời lại trong veo những tiếng cười và Nỗi buồn đập cánh của Nguyễn Đức Phú Thọ đã cho chúng ta thấy một tình yêu nồng nàn, một nụ cười lạc quan và một hy vọng mới đang mở ra từ những vần thơ.

Pleiku, 5/4/2011
LVT
Nguồn: Vi Thuỷ's Blog.

Thứ Ba, 12 tháng 4, 2011

Em đã tìm được ngày hôm qua

Vào ngày hôm nay, em đã tìm được ngày hôm qua. Những góc đã từng đi qua những ngày này năm trước. Bao nhiêu lâu rồi em k đến 30? K dám tìm về, vì k muốn thả kí ức đi rông để đau lòng k sống nổi. Vậy mà 2 hôm nay em đã thả cho kí ức đi rông. Kí ức và ngày hôm nay níu lòng em giần giật. Em muốn chia mình làm hai. Để một mình chết đi mãi mãi. Và một mình k mãi tiếc thương yếu đuối thế này.

Em, hôm qua.



Em, hôm nay.




30, hôm qua.



30, hôm nay.





Người đồng hành của em...
Hôm qua...


Hôm nay.



Góc phố em ngơ ngác của hôm qua...


Và hôm nay, em đã khác.







Những góc cũ, quen mà lạ, hay lạ mà quen!?
Lòng em chết lặng mà vẫn cố gượng cười cho những niềm vui k muốn tắt...

Từ lâu rồi, em chẳng thể vẹn nguyên

Đã từ lâu rồi, em chẳng thể là em ngày nào nữa.
Em k thể chân thật và hồn nhiên với bạn bè như những ngày xưa cũ.
Em k thể xúc động trước ai nữa khác anh.
Em k thể cười thiệt tình, ước mơ thiệt tình, khao khát thiệt tình.
K thể ngây thơ trong các mối quan hệ. K thể cười với những ai mình muốn và co ro trước những ai mình sợ sệt.
Em chán ngắt và như con búp bê - đóng băng trong tâm hồn và trên nét mặt.
Đã từ lâu rồi, em phải gắng quấn mình trong mớ công việc, để quên anh và quên những ngày tháng qua. Hôm trước B pm em và bảo: "Mày. Tao nhận ra dù tao có cột chặt mình vào bận bịu, thì khi buông tay ra tí xíu, tao đã lại k thể bình yên". Bình yên k tìm ra được trong những gượng gạo. Nhưng rồi "Nếu chúng ta biết bình yên nó ở chỗ quái nào, thì tao và mày đã chẳng phải khổ sở gò mình vào một mớ những mỏi mệt thế này" - em đã reply B như thế.
Nhiều lần, em vô thức hoặc chủ đích tìm về những nơi anh và em từng đến, ngồi đúng ở góc đó, một mình hoặc với ai đó, để thấy lòng mình đã đổi thay đến thế nào, và tình mình đã chẳng còn nữa.
Khi em chỉ có mình em, những vết thương dịu dàng trong em lắm lắm. Nhưng khi bị ai đó vô tình hay cố ý bóp nghẹt lại, em lại k thở nổi và lại trào ra.
Em chưa đóng băng được tất cả. Em yếu đuối vô ngần!





Công viên 30 và Nhà thờ Đức Bà. Vẫn nốt ruồi khóc, lúm đồng tiền, đuôi gà, dép lào và cái dáng gầy nhom. Em dường như ngây thơ và nhẹ nhõm hơn. Nhưng thực tình thì, em k biết nữa ....

Và sông SG một chiều tháng 4. Những kí ức xoèn xoẹt trong đầu em, đã lùi về xa lắm. Tròn một năm trôi qua mất rồi. Anh đổi thay, em đổi thay. Chẳng thứ gì còn như cũ. Và những điều còn lại...? Là gì hả anh?








Em vừa đặt dấu chấm kết thúc cho truyện ngắn mới của mình. Có nghĩa là tập cách buông tay. Em đã học được cách buông tay, thực ra thì nhiều khi em hồ nghi là mình còn chưa học được. Nhưng trong em, đã có gì đó khác xưa rất nhiều, khác những gì vụng dại em thốt ra trong nước mắt của những ngày tháng chia tay.
Nhân vật của em đã nói: Đổi thay là sự trả giá để con người lớn lên... Hãy buông tay cho ngày xưa ra đi....
Em có buông được chưa?
Anh có buông được chưa?
Bao giờ thì em mới có thể?
Bao giờ thì anh mới có thể?
... là cánh diều no gió vùn vụt bay sau những tháng ngày thiếu thốn!?

Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2011

Má bị gãy chân một tuần rồi con mới biết.
Thương má con khóc nức nở mà k dám gọi về cho má.
Mấy ngày nay con nghe giọng má như khóc. Mà con k biết.
Con sống bốc đồng. Gìơ con vẫn đang đấu tranh giữa những bốc đồng và yên lặng. Nhưng mỗi khi nghĩ về má, về ba, về cu Phong, bao nhiêu bốc đồng của con tan biến hết.
Con muốn bỏ học về quê với má.
Nhưng con k thể làm thế.
Bao nhiêu năm nữa con làm khổ má và để má một mình như vậy hả má?
Con và ba con làm khổ má quá má ơi!