Những dòng này viết cho a2 đó.
Từ bao giờ ko nhớ nữa, Vi hay gọi Luân là a2 và xưng pé.
Đã 3 năm trôi qua rồi đó a2. Những gì vụng dại, hồn nhiên nhất của mấy năm về trước cũng đã trôi rất xa vào kí ức. Thế mà lúc nào trong lòng pé cũng luôn nặng lòng về phía a2. Có lẽ vì mọi thứ đẹp quá.
Ko nói nhiều về những gì đã qua. Để những cánh bằng lăng đã úa với thời gian ngày ấy trôi cả vào kí ức đi. Điều gì dẫu có đẹp thật nhiều thì cũng chỉ là thiên đường của kí ức.
Gặp lại a2, lâu lắm rồi mới nói vài câu với a2, thấy a2 buồn bã đi rất nhiều. a2 sao vậy? Có điều gì quanh a2 đổ ngã à? a2 của pé ngày xưa còn bồng bột, nhút nhát, nhưng vững chãi, giàu niềm tin cơ mà!? a2 bây giờ khô khốc, nín lặng, ít nụ cười.
Pé cố gắng làm cái gì đó. Trước kì thi. Đợi kì thi diễn ra và đợi tất cả được quyết định, thì chênh vênh quá. Nhưng hình như ko thể. Có muộn màng ko a2 nhỉ?! Hình như pé lãng quên a2 một thời gian quá dài, sau những vấp váp, những đau khổ. Giờ nhìn lại, a2 của pé đã đi đâu mất.
"A2 cũng sắp ngã khụy xuống rồi, pé ạ!"
Dòng tin nhắn send đến. Pé đã ko thể reply được điều gì ý nghĩa hơn một lời thảng thốt.
Thứ Hai, 19 tháng 4, 2010
Cho a2...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!