Chủ Nhật, 26 tháng 12, 2010

Vượt qua

Ở đây núi đồi chập chùng. Lúc đứng trước một ngọn núi, anh cứ ngỡ nó là cao nhất và dài nhất. Nhưng khi vượt qua rồi, lại có những ngọn núi khác cao và dài hơn... Anh hi vọng TT của anh thật mạnh mẽ để vượt qua hết thảy những ngọn núi của cuộc đời...

Mình không nhớ rõ. Cái SMS rất dài của anh gửi mình, một năm trước.
Nhanh quá! Một người đến rồi đi.
Sao anh không làm được điều anh nói vậy anh? Em tựa vào niềm tin ấy mà đi qua tất cả. Không ai nói với anh được những lời ấy sao anh?
Sao những ngày này mình muốn đến nơi nào có núi. Nơi nào có những ngọn đồi nối nhau.
Có những ngày mình ôm 500 nghìn tiền sách về nhà. Xếp lên bàn và đọc dần. Đó là những ngọn đồi của mình.
Có những ngày mình ôm một mớ kí ức hỗn độn, và cố nghĩ rằng rồi mình sẽ ổn thôi. Thế là mình đi qua những tháng ngày ấy với một niềm tin dại khờ như thế.
Niềm tin dại khờ không cần biết cái điểm tựa có vững chắc không.
Sao bây giờ mình không thể tin được như vậy nữa? Mình không còn nuốt vào đầu bất cứ quyển sách nào. Nhiều khi bất lực. Cái gì làm cho mình không còn tiếp thu được bất cứ thứ gì vậy? Mình cũng không còn có thể quan tâm và ghi nhớ mọi người trong tim nữa.
Hay chẳng còn cái gì có thể tin được nữa rồi?

Vì thế nên mình không còn dám yêu một người....

Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2010

Vô nghĩa

Mình phải chép lại những bài thơ mình thích. Chép thật chậm và nắn nót, để có tĩnh lặng mà nghĩa suy. Mình muốn tìm lại những thứ cảm giác đã rơi rụng đâu mất xa lắc xa lơ. Rơi đi đâu không rõ. Rơi vào cái gì không rõ.
Chép thành một cuốn tập riêng.
Vừa chép mình vừa nghĩ, chép hết cuốn tập này, mình sẽ làm gì nữa? Ừ thì mua cuốn tập khác chép tiếp. Hết nữa thì sao? Mua chép tiếp. Nhưng đến bao giờ mới không phải chép vậy nữa? Đời thì ngắn quá. Mà thơ cứ miên man. Mình cũng miên man. Miên man hoài mà không đẻ nổi ra thơ.
Vô nghĩa. Những gì đã qua vô nghĩa.
Vô nghĩa. Những gì còn lại bây giờ cũng vô nghĩa.
Cái tư duy viết của mình chết thật rồi. Chết bởi những điều vô nghĩa. Vậy mà cũng chết.
Vậy là mình cũng vô nghĩa quá chừng.
Không dám nắm lấy bàn tay của một vài người. Chỉ sợ cái yếu đuối của đàn ông.
Qúa sợ rồi!

Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010

Tỏa nắng

Tự dưng muốn post mấy tấm ảnh dễ thương với clb.
Có những đổi thay đã xảy ra và sẽ sắp xảy ra.
Rồi sẽ vui hay buồn? Mình không biết.
Mình nhận ra nụ cười của mình lúc này không còn tươi như trước.
Nhưng lạ kì, nó vẫn sáng và dường như đang tỏa nắng.
Anh Nhánh từng bảo nụ cười của mình bất biến sau nhiều đổi thay.
Có lẽ vậy chăng!



0 giờ 36 phút, 12.12.10.
Tà Thiết, Lộc Ninh, Bình Phước.
Đâu đó trong kí ức của em, em từng nghe ba nhắc nhiều đến Bình Phước. Hình như là trong những lá thư cũ ba gửi má mà mình đọc trộm được.
Và mình hiểu vì sao anh yêu rừng cao su Bình Phước đến vậy. Những cánh rừng bạt ngàn, mờ sương buổi sáng mùa đông. Mình tưởng tượng mùa lá rụng, những vùng rừng này đẹp biết bao nhiêu.
Anh ạ!
Em đang ở Bình Phước. Ở Lộc Ninh - vùng đất anh yêu và nhung nhớ suốt những ngày dài. Nơi ấy có bản ngã của anh, những tháng ngày của anh, có bạn bè anh... Và nơi ấy chẳng có em.
Em không biết anh ạ!
Không biết trách ai để nguôi oán giận. Trách anh yếu hèn và tồi tệ. Trách cái lẽ tự nhiên ở đời. Hay trách chính em không học được cách chấp nhận!? Anh cũng oán em phải không? Em đã không níu đến một chút tổn thương cho anh, cho em, cho bất cứ ai.
Sống hết mình và giấu nước mắt vào trong. Là những điều em hoc được cho mình suốt những tháng ngày đã qua như chớp mắt. Em còn học được cách rơi nước mắt chỉ cho những điều đáng để rơi nước mắt, cho dẫu là chảy ngược vào trong.
Anh học được những điều ấy chưa anh?
Học đi anh.
Đừng sống bãng lãng hoài. Em nhìn và đau cho hai chúng ta đã qua.
Ba má!
Con nhớ ba má. Nhớ nhiều hơn hết sau những tháng ngày con lỗi lầm nhiều với ba má.
Đi xa, đi qua quá nhiều. Con tự dưng hiểu được những điều tưởng chừng không bao giờ hiểu được. Cùng với sự đổi thay và lớn lên, người ta hoang mang quá nhiều. Con không biết con đang lớn lên hay đang già đi nữa ba má! Vì con hoang mang và mệt mỏi vô cùng.
Kỉ niệm trong mình bây giờ không còn gắn bó sâu sắc với con người. Tất cả chỉ còn lại chính mình những ngày tháng ấy và nơi mình đã qua. Con người mình đi qua chỉ đọng lại như tấm ảnh.
Dạo này mình ghét ảnh. Mình đã bỏ ý định để dành tiền mua máy ảnh. Nếu ép hết kí ức thành những tấm ảnh như người ta ép chuối. Thì cái gì bay biến mất? Là nước. Với kỉ niệm của mình, ấy là sự sinh động.

Phải rồi.
Tất cả đã kết thúc hết.
Nụ cười của mình cũng đổi thay.
Vài dòng viết giữa rừng Tà Thiết đổ sương đêm. Giữa những ngày ý nghĩa, mình vẫn thấy đơn độc và vẫn nhớ vẩn vơ.
Đặt bút viết để bớt nhìn xa xăm cho tất cả thêm buồn.


Thứ Ba, 21 tháng 12, 2010

Sẽ không bao giờ!

Tối nay mình nghiên cứu cái blog của một người. Một người lạ hoắc lạ huơ qua những câu chuyện mình nghe kể.
Thuyết trình xong và đau đầu dữ dội. Và muốn chấm dứt những cuộc nói chuyện triền miên với triền miên những con người mình chán ngán.
Thi thoảng trong cuộc đời, mình muốn nổi loạn. Cái nổi loạn của mình là sự lặng im và co rúm lại.
Dường như sống trên đời, nói nhiều cười nhiều và cởi mở đã là cái lẽ tự nhiên. Còn lại, sự im lặng là điều gì lạ lẫm.
Mình nhớ một vài người mình xem là người thân, nhưng vì vài vực cản tự nhiên của lẽ đời, mình không biết người ta có nghĩ tương tự như mình.
Em – chỉ có em mới chấp nhận được cả hai : Tình yêu và lòng đê tiện !

Xin em, cơn đau ấy không phải chúng ta có thể tự tạo ra. Và cũng chẳng thể nào ngăn nó lại.

Cái blog mình đang nghiên cứu viết như vậy.
Tình yêu và lòng đê tiện...
Ngớ ngẩn! Mình đang suy nghĩ.
Không hiểu sao mình viết cái entry này khó khăn đến vậy. Nhìn màn hình lap mãi mấy tiếng đồng hồ từ lúc chợp mắt dậy đến giờ, mà chỉ có vài con chữ rơi ra.
Tháng 12 sắp kết thúc.
Giáng sinh. Chúa. Cô đơn.
Sẽ còn rất dài.
Con sẽ không bao giờ yêu một người đàn ông như vậy nữa đâu má!
Cô nói với con bằng giọng đay nghiến, rằng phỉ báng quá khứ là điều tệ hại nhất.
Nhưng má ơi! Con sẽ không bao giờ yêu một gã giống vậy nữa đâu má! Dẫu cho con có đủ khoan dung chấp nhận cả 2 thứ - tình yêu và sự đê tiện.
Sẽ không bao giờ nữa đâu má!
Không bao giờ!

Thứ Bảy, 18 tháng 12, 2010

Tự dưng

nghĩ về một người không yêu em.
SG vẫn nắng, nhưng se lạnh.
Giáng sinh năm trước em làm gì nhỉ? Những cái giáng sinh nhàn nhạt trôi qua trong cuộc đời.
Em sẽ sống vui anh ạ! Vui hơn hết thảy những ngày qua.
Em sẽ sống tốt. Cho ba má em, gia đình em, cho những người yêu thương em.
Nép mình khỏi thế giới văn chương, em không biết điều ấy có tốt không. Đến giờ phút này em cũng không chắc mình có đúng không.
Nhiều người không hiểu điều ấy. Anh Nhánh cũng không hiểu.
Em đang cố gắng lấy lại thăng bằng cho cuộc sống sau những tháng năm quá nhiều xáo trộn. Lấy lại thăng bằng cho con đường phía trước của cuộc đời.
Hôm qua anh Bang nói: "Anh hi vọng em có được tinh thần và suy nghĩ đúng để hành động!... Anh mong những gì anh biết là đầu mốc của một hành trình".
Đúng vậy. Đối với em, đó là đầu mốc của một hành trình. Em đã phải từ bỏ rất nhiều, như trước kia em cố đi con đường bây giờ em đang từ bỏ, em cũng đã từ bỏ rất nhiều.
Tự dưng lan man nghĩ về "Rừng Nauy" và nhiều người quanh mình. Những người xem mình là niềm vui.
Nhưng với một người không yêu em, thì niềm vui ấy không đủ để khỏa lấp những nỗi buồn. Thực chất thì, đó là lẽ thường của cuộc đời. Niềm vui không bao giờ đủ để kết thúc mọi nỗi buồn. Có chăng chỉ là tạm. Vết thương lòng có bao giờ được vỗ tan bởi niềm vui khác.
Vậy thì điều gì bây giờ?
Bao nhiêu ngày qua em vẫn nghĩ.
Và em vẫn không biết.
Lí do đơn giản nhất là một người đã không yêu em.
Hay người ấy chẳng thể yêu thêm ai nữa rồi?
Em cũng không biết.
Tự dưng trời se lạnh. Tự dưng muốn về cafe sách.
Tự dưng nhớ cái dáng hút thuốc đẹp và buồn của một người.
Một người đã không yêu em.

Thứ Sáu, 10 tháng 12, 2010

...

Ghé blog anh.
Giống mình những ngày đã qua. Những ngày vừa qua mà tưởng đã xa lơ xa lắc.
Xa lơ xa lắc...
Nói những từ ấy mà môi mình run run.
Đâu rồi? Tất cả?
Mà giờ mình rỗng tuếch thế này?
Mình vẫn chưa biết đâu là điều phải nắm bắt, đâu là thứ phải gìn giữ suốt đời. Những giá trị quanh mình cứ xoay xoay đến nhạt nhòa. Nói một từ nặng hơn thì những giá trị quanh mình cứ đảo điên. Hôm nay nó đến thì ngày mai nó lại tan biến. Và những điều khác cứ đến ào ạt. Và rồi cũng nối nhau ra đi.

"có những thứ tưởng chừng là vĩnh viễn...nhưng rồi lại trôi tuột qua tay...không thể nào níu kéo...!
tình yêu...
tình bạn...
anh em...
dạo này mình mất mát nhiều thứ quá. đến nỗi cứ thấy lòng rỗng tuếch, chênh vênh.
đã qua lâu lắm rồi cái thời có thể tin tưởng rằng mọi thứ đều là tuyệt đối.

vẫn là mình thôi...
vẫn là con đường độc hành...chọn lựa như là định mệnh
nhưng giờ đây ngoảnh lại đã chẳng còn ai nữa rồi.
phía sau lưng.
chỉ còn là khoảng trắng.
không phải bản thân mình vứt bỏ...mà bởi mọi người cứ nối nhau ra đi.
đôi lúc tự hỏi.
mình sống sao vậy nhỉ? có khắc nghiệt quá chăng? có tệ hại lắm chăng? hay tại bởi bản thân là một thằng ích kỷ....
một thằng bạn thân...
một ông anh hết lòng tôn kính.!
cảm giác như có một cái gì đó vỡ tan ra thành từng mảnh vụn.
bao nhiêu năm tháng..
ngần ấy buồn vui.!
có lẽ nào như vậy...!

thực sự cần một gì đó để làm điểm tựa..!..
thực sự cần một cái gì đó đủ vững chắc để vin vào...những con người lâu nay mình tin tưởng...những chân tình bao nhiêu năm rồi...tưởng sẽ mãi đậm sâu.
giờ hóa ra cũng là mong manh tất cả...!
tiền bạc, quyền thế...
vô nghĩa cả thôi...
chỉ chân tình còn lại mãi...
ta đã tin để rồi nhận ra mình thật ngốc...khi những người kia cứ bỏ ta đi....
phải chăng bản chất của cuộc đời này...chỉ là tìm thấy để rồi đánh mất...!

đêm lặng lẽ về...một mình gác trọ.!
đành phải tin tưởng vào mình thôi...cái cuối cùng chỉ còn lại bản thân mình...không tin tưởng được vào nữa thì chỉ còn là vô nghĩa.
lại một lần nữa cố gồng mình lên.
chợt phát hiện ra bao nhiêu lâu nay mình không mạnh mẽ như mình vẫn nghĩ...!
vĩnh biệt và cảm ơn tất cả.!
con đường của mình...! cuộc sống của mình...! bước chân của mình. phải tự mình đứng vững..! mà thôi.
tin tưởng tương lai phía trước.

muốn được về cùng ba...muôn được về bên mẹ.
muốn được ngồi bên mộ chị...
để thả lòng mình ra..."

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

Tủn mủn

Khi mình cần hỏi một câu vu vơ, khi mình cần đến cái tin nhắn phẳng lặng mà nhiều nội lực của một người, thì mình không còn liên lạc được nữa.
Inbox trống rỗng. Hộp tin nhắn đầy những tin vô nghĩa.
Chính mình cũng vô nghĩa.
Dạo này mình khóc suốt.
Vì vài lí do.
Khóc mà không dám nói với ai là mình khóc. Và cũng chẳng tìm được một bàn tay.

Thứ Sáu, 3 tháng 12, 2010

Biển cạn

Sáng tác: Kim Tuấn.
Trình bày: Bảo Yến.

Có người từ lâu nhớ thương biển
Ngày xưa biển xanh không như bây giờ biển là hoang vắng
Lời tôi nhỏ bé tiếng gió thét cao biển tràn nỗi đau
Tình em quá lớn sóng cũng vỡ tan đời tôi đánh mất
Giấc mơ không còn biển xưa đã cạn
Vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lòng với tôi
Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan
Ngàn năm nỗi đau hóa kiếp mây ngàn cô đơn biển cạn.

Có người hẹn tôi tới phương trời
Biển xưa lắng nghe trắng xóa nỗi niềm biển không lên tiếng
Đời tôi nhỏ bé trước những khát khao chìm trong nỗi đau
Tình em quá lớn với những đam mê làm nên oan trái
Sóng reo não nề hải âu không về
Vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lần với tôi
Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan
Ngàn năm nỗi đau hóa kiếp mây ngàn cô đơn biển cạn.