Thứ Hai, 25 tháng 2, 2013

Tự vấn

Tuổi trẻ dần lấy đi hết những mơ ước thiếu thời của tôi.

Cũng chừng này khoảng 4 năm trước, tôi giàu mơ ước lắm. Cả niềm tin nữa! Ấy là cái thuở mà con người sống trong những giấc mơ đẹp nhất thời niên thiếu. Thời ấy, tôi viết sung sức lắm. Chất viết thì chẳng bằng ai cả, nhưng sức viết dồi dào vô cùng. Gì cũng viết được :) Đôi khi có cảm giác nếu mà bị cấm đọc và không viết được nữa thì chắc là chết mất. Ấy thế mà, hơn hai năm sau đó, tôi bỏ viết. Bỏ hẳn! Cũng không hiểu là vì mình hồi nhỏ ngớ ngẩn hay vì mình bây giờ yếu đuối nên đánh mất chính mình. Cuộc sống đôi lúc thật khó để nói nên lời...

Chừng này 3 năm về trước, tôi từng mơ ước mình sẽ có một hội bạn và một người yêu yêu phượt và nhiếp ảnh, để cùng sẻ chia với nhau đam mê và những cung đường. Chuyến đi để đời mà chúng tôi để lại sau những năm tháng đại học là xuyên Việt bằng xe máy, dĩ nhiên là với rất nhiều chặng dừng. Giờ đây, sắp kết thúc thời đại học, tôi không có được những người bạn quý ấy, cũng không hề mở lòng yêu ai. Sức khỏe cũng tệ đi hẳn, khiến tôi mất đi ít nhiều sự can đảm. Sự trưởng thành luôn đầy đắng cay.



Chưa bao giờ tôi phát biểu trước ai rằng tôi không hài lòng với ngành học của mình. Vì đó là sự lựa chọn của tôi. Chắc chỉ có gia đình tôi mới biết được rằng thời điểm đưa ra sự chọn lựa, sự minh mẩn của tôi đã đi chơi mất rồi :) Nhưng tôi không trách cứ, hối hận. Thay vào đó, tôi tìm cách khắc phục quá khứ. Biết đâu, có một định mệnh khác mở ra với mình sau mỗi sai lầm! Định mệnh luôn khó chấp nhận như vậy đấy.

Còn nhiều, nhiều ước mơ nho nhỏ nữa cũng dần chết. Tôi cũng dần chấp nhận được mình khô cứng, yếu ớt bây giờ. Mọi người đều như tôi hay chỉ có tôi là kẻ lạc dòng trên cõi đời này?

Sau tất cả, tôi còn lại gì?