Ai da. Mấy ngày nay hư hỏng quá! Ngày nào cũng cắm ở Mái Ngói. Nhưng quả thực thấy cần phải thế. Nếu chiều chiều ko vác máy đến đây ngồi cafe bệt tầng 2 nhìn xuống đường xem người ta đi lại, hay ngó quanh xem mấy cặp tình nhân ở đây nói chuyện. Thì mình chẳng biết phải làm j cho hết những buổi chiều.
Chiều tối đến ca trực của mấy anh phục vụ mình lại bị làm phiền. Nhưng kể cũng tội. Trong số ấy có 1 anh phục vụ rất quan tâm đến mình. Nhớ lần đầu bị Nhã, Thoa, Trâm dụ dỗ vác lap đến Mái Ngói với tụi nó, cả quán cứ xôn xao lên. Nhớ lại mà mắc cười. Mấy đứa học trò hơi nhộn, ăn nói, vui tươi. Thế mà làm cái quán này xôn xao lên mới gớm.
Rồi sau 1 hay 2 tháng j đấy, chỉ còn mình mình trụ lại cùng quán với những buổi chiều buồn và cô đơn. Hồi trước thỉnh thoảng ông chủ với mấy anh chị phục vụ hay hỏi 3 đứa kia đâu, mình chỉ cười mà ko bik giải thích thế nào. Chẳng lẽ nói tình bạn của chúng con có vấn đề à! Hỏi hoài, rồi dường như ai cũng tự hiểu rằng con nhỏ đó cô đơn, nên thôi. Và quen với hình ảnh con nhỏ thỉnh thoảng vào những buổi chiều nắng đẹp vác lap đến đây 1 mình, ngồi 1 góc cố định, uống 1 thứ thức uống cố định, chỉ im lặng. Cứ vậy đến lúc chán thì về.
Bẵng đi 1 thời gian bận bịu với hạnh phúc, mình ko ghé quán. Mấy ngày nay trở lại, quán đã thay mấy chậu hoa cúc bằng những lẵng trường sinh. Xanh và dày. Vậy là mùa xuân Phú Yên với cái nắng vàng vọt và những buổi sáng nhiều sương đã qua đi. Hè đến rồi.
Những ngày này sông Ba yên ả đến lạ lùng. Sáng sáng chạy xe đi học ngang khúc sống hẹp, nhìn nước lặng lờ trôi, mặt nước phẳng lặng ko chút gợn, đôi lúc phủ sương sớm. Thấy lòng buồn và nặng. Ko hiểu nữa. Mình ko thấy bình yên.
Gần đây mình muốn bỏ học. Muốn ở nhà tự học. Muốn sáng ngủ dậy, học văn sử địa. Trưa ăn cơm, ngủ 1 giấc ko mộng mị, rồi học văn sử địa. Chiều đi học thêm, rồi về ăn bát cơm thật ngon, rồi lăn lên giường nhắn vài tin cho mọi người, rồi học văn sử địa.
Chỉ vậy thôi.
Nhưng ko được.
Dạo này mình thấy sức khỏe chẳng ổn chút nào. Mình có ốm đi dù đã cố ăn nhiều. Quần áo mặc hơi rộng rồi. Thỉnh thoảng bị đau dạ dày mà ko hiểu lí do. Người đôi lúc nổi hạt đỏ và ngứa. Gặp ác mộng cả ban đêm và ban ngày. Mình chẳng mún ăn uống j cả. Nhưng vẫn biết ko ăn thì ko thể sống. Nên vẫn phải cố mà và cơm vào miệng.
Đôi lúc nghĩ mà mún chảy nước mắt vì mệt mỏi.
Sáng đi học. Trưa về nghỉ lát rồi lại đi học. Đến khuya về ăn ít cơm rồi lăn ra đó hết mún j. Còn bị sức ép chương trình học tại lớp nữa. Mình thấy đuối sức kinh khủng.
Ban đầu còn cố năn nỉ tên kia về. Giờ vẫn năn nỉ, nhưng ko phải vì mình cần tên đó nữa, mà vì thấy ko yên lòng. Chẳng biết tên đó nếu đọc được những dòng này sẽ nghĩ j. Nhưng mà mấy ngày nay, hình như 4, hay 5 ngày j đó, mình chọn cách im lặng, vì lí do đơn giản là mình thấy cần phải vậy, và phức tạp hơn đôi chút là mình thấy chán, bức bối, ko mở miệng nói được.
Dạo này, mở lòng hơn đôi chút, mình đã tâm sự được với nhỏ Quyên. Nó khuyên, nhưng có lẽ mình ko làm vậy được. Chọn cách im lặng, chờ đợi, đặt cược với lòng mình. Nhưng có vẻ mình đã quá hi vọng. Mấy ngày rồi, sự hoài nghi của mình cứ dài ra mãi, mà ko thể chấm dứt được.
Mấy đứa bạn tâm sự với mình đủ chuyện, mình đưa ra lời khuyên dứt khoát và mạnh mẽ lắm. Nhưng đến lượt mình, mình lại chọn cái cách bế tắc nhất. Cũng ko chính xác là mình chọn. Nhưng mình ko đủ mạnh mẽ để chọn một cách khác.
Hừm... Hình như mình chưa bao giờ mắng mấy đứa bạn vì sự thiếu dứt khoát của bọn nó thì phải!?
Nhỏ Quyên cũng ko mắng mình. Mà dạo này nó hiền lành, dịu dàng đến lạ lùng. Chẳng hiểu Biển dạy dỗ nó thế nào mà cái tính khí nóng nảy, thằng con trai trong nhỏ đó biến mất ko dấu vết. Đôi lúc Quyên nó làm mình mủi lòng suýt rơi nước mắt. Nhất là những ngày yếu lòng này.
Xin lỗi anh, và xin lỗi trái tim của chính mình. Đặt cược là điều ko nên có. Nhưng quả thực là mình đang chờ. Nếu thất bại, mình chẳng biết phải bước tiếp thế nào. Nhưng dẫu sao mình cũng đã chọn.
Mấy ngày trôi qua rồi đó. Trái tim em có giới hạn thôi đó! Em chưa đủ lớn để mênh mông hóa nó ra đâu!
Gì thì gì cũng phải giữ sức khỏe để vượt qua kỳ thi nhé, con ơi!
Trả lờiXóaHihi! Con là vậy đó bác ạ! Người lúc nào cũng rưng rức những khát vọng và cả sự chán chường. Vì con yêu cuộc sống, vì con thiếu niềm tin, vì con thừa sự chênh vênh, hay vì con hèn nhát nữa. Nói sao cũng được. Vì dù gì, con cũng chỉ là kẻ thất bại trước cuộc sống này mà thôi!
Trả lờiXóa