Thứ Sáu, 16 tháng 4, 2010

Đổ mưa

Thế là Tuy Hòa đã đổ mưa!
Mưa to như trút hết bao ngậm ngùi, hờn giận, nóng nảy mấy ngày qua! Mùi đất bốc lên thơm nức, xộc vào mũi nghe mặn mòi, nồng nàn, nhưng cũng thao thiết buồn.
Chiều nay mình buồn. Mà trời lại trút mưa.
"Tự dưng tao chán học mày ạ! Tao mệt mỏi! Tao chán hết!".
Chỉ nghẹn ngào được chừng ấy, Huệ ôm lấy mình khóc. Mấy ngày nay nó đã mệt mỏi sẵn! Trầm hẳn đi, tóc tai, mặt mũi xơ xác buồn. Mấy hôm trước còn đi uống rượu với người lạ đến tận khuya mới về. Mình giận, nhưng nhiều hơn vẫn là thương. Nhìn nó khóc, nước mắt mình cũng ứ lên cổ họng. Có thể vì mình cũng đang rất mệt mỏi, vì cả tình thương lạ lùng mình dành cho nó.
"Tao không biết phải làm j hết mày à! Chắc tao điên quá!"
Lần thứ 2 trong vòng mấy tháng nó bảo với mình nó sợ nó bị điên.
Tao cũng thương mày lắm đấy Quyên ạ! Mày vốn chưa trải qua nhiều thử thách trong tình cảm. Biển ko phải người đầu tiên mày yêu, nhưng là mối tình đầu tiên của mày. Cố lên mày nhé! Con đường phía trước còn dài và lắm khó khăn! Mày không có nhiều, Hưng cũng đi, bạn bè mày cũng đi cả rồi. Mày chỉ còn Biển, còn tao, còn niềm tin của mày. Dựa vào nhau mà sống mày nhé! Mày vốn bản lĩnh, mạnh mẽ, nhưng ko phải đứa sõi đời, nên tao biết mày còn nhiều chao đao.
Thương bọn mày nhiều lắm!
Chiều nay Tuy Hòa mưa. Ngồi ở đây ko nhìn thấy được trời mưa, và bây giờ trời cũng sập tối mất rồi. Nhưng nghe tiếng mưa đập vào đâu đó ngoài kia, rào rạt, não nề.
Chợt nhiên lại muốn khóc quá!
Lâu lắm rồi mình không ôm ai đó khóc nức lên.
Cả cái lần mình chết đi sống dậy hơn nửa năm trời vì đau khổ, mình cũng chỉ biết tự nuốt nước mắt vào trong mà sống. Không ai đến bên cho mình mượn một bờ vai cả.
Nên bây giờ, mình cần lắm một bờ vai.
Nhận ra khi đã đi qua một nỗi đau, dường như người ta ko dễ dàng lấy lại vẹn nguyên tình yêu cuộc sống. Mình bây giờ, dù đã chôn sâu vào đáy lòng những gì đau đớn nhất, cũng vẫn ko thể nào yêu cuộc sống 1 cách tròn đầy như ngày trước.
Nhớ lắm những ngày rong ruổi qua hết những con đường, băng qua hết mọi chướng ngại, cũng ko bao giờ ngồi lại than mệt.
Giờ thì bước thêm một bước là đau thêm một bước, bước qua một con đường là gánh thêm một điều mệt mỏi.
Đôi lúc mình cũng ko hiểu mình cần cái gì, và phải làm cái gì cho trái tim mình bây giờ.
"Anh phải làm gì đây?"
Thú thực nhìn đôi mắt anh và nghe anh nói nghèn nghẹn, mình chỉ muốn bật khóc òa lên "Em cũng không biết phải làm j với trái tim mình bây giờ!"
"Vì một niềm tin cả 2 cần phải giữ". Nhiều lần anh nhắc đi nhắc lại điều ấy, nhưng đến thời điểm này, niềm tin ấy em ko giữ được anh ạ!
Thật sự là em ko giữ được.
Đôi lúc em thấy bức bối vô cùng.
Vô cùng.
Chỉ vì em sợ mất đi thêm 1 điều nữa.
Điều mà rất khó khăn em mới có được.
Điều duy nhất bây giờ em có.
Tự dưng lại muốn dầm mưa. Muốn cái lạnh ngấm tận vào sâu thẳm từng thớ thịt và từng góc trái tim. Để nghe trái tim mình bật khóc hết những gì đang chất chứa, đang rạn vỡ. Để mưa gột sạch hết những mỏi mệt.
Đã có những lúc anh nói với em như van xin.
Em cũng vậy.
Giờ em cũng muốn xin thêm một điều nữa.
Nhưng anh có nặng nhọc ko?
Em biết bây giờ anh cũng đang vô cùng nặng nhọc và mệt mỏi.
Cùng nhau gánh hết những gánh lo ấy nhé anh! Đừng giấu em, nếu hi vọng em cũng mở lòng cho những nặng nhọc của riêng mình.
Quyên bảo cả em và anh nên mở lòng ra hơn nữa.
Nhưng cả em và anh vẫn chưa làm được điều ấy.
Anh có cảm nhận được có cái gì đang nứt vỡ ra ko?
Em sợ điều ấy lắm!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!