Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

"Kafka bên bờ biển"

Những khi buồn, tôi đều trở về nhà, lặng thinh nhiều giờ, và nằm đọc "Kafka bên bờ biển" (Haruki Murakami). Tôi tin rằng đây là cuốn sách tôi đọc nhiều lần nhất.

Từ năm 12 đến bây giờ, tôi đọc nó phải đến 100 lần. Nhưng kì lạ là, chưa khi nào tôi thấy mình đã tường tận, đã hiểu tròn vẹn nó. Mỗi khi đọc lại, tôi đều thấy vất vả, bòng bong, nặng t
rĩu như chưa từng đọc. Chỉ một điều duy nhất giống như dấu hiệu chứng tỏ tôi từng-biết nó, đó là, tôi có thể chọn đoạn tôi cảm thấy khi ấy tôi muốn đọc nhất. Cuốn sách cứ như một người tình hư hỏng: khó bảo, nhiều góc khuất, lắm nỗi buồn, đôi khi làm tôi bất lực. Nhưng, dĩ nhiên là, nó rất đẹp!


Lại lan man về kỉ niệm. Tôi mua "Kafka bên bờ biển" ở một nhà sách cũ đối diện cổng trường Đh Nhân văn. "Kafka bên bờ biển" nằm chễm chệ, lạnh lùng, khác biệt ở ngay chính giữa quầy, gây ấn tượng ngay cho khách. Ngày hôm ấy, tôi mua ở nhà sách đó "Cuốn theo chiều gió", "Bị thiêu sống", "Phía nam biên giới, phía tây mặt trời", "Ngầm", "Xứ sở diệu kì và nơi tận cùng thế giới", "Người tình Sputnik" và "Kafka bên bờ biển". Chừng ấy sách ngốn của tôi rất nhiều tiền. Ngày ấy, thật kì lạ, tiền không có, nhưng bao gjờ cũng đủ tiền mua sách. Còn bây giờ, đã làm ra tiền, nhưng chưa bao giờ cảm thấy đủ giàu để mua một cuốn sách, dù thích thế nào đi nữa. Mấy năm đại học vừa qua, tôi chỉ mua giáo trình. Sách đã mua ngày trước giờ vẫn chưa đọc hết, cũng nhiều lí do. Cuộc sống vốn buồn thế đấy!



Tất cả, giờ chỉ còn là kỉ niệm. Tôi không rõ, hành động vô thức khi buồn này của tôi có tốt cho trái tim mình không.
(Làng đại học, vì lí do không rõ ràng nào đó, để lại trong tôi rất nhiều tình cảm).

"Kafka bên bờ biển" để lại trong tôi "khoảng trống libido" :-) to lớn lắm. Tôi thấy mình, thấy tuổi trẻ, tuổi già, sự cô đơn cố hữu, lỗi lầm, sự hèn nhát, sự chạy trốn của lương tâm, sự bẩn thỉu, sự sợ hãi. Tôi thấy người tình cũ của-tôi. Tôi nhìn - bằng góc khuất sâu kín nhất của lòng mình, và bằng tấm lòng trắc ẩn, thứ tha nhất. Tôi - bằng con người sâu thẳm nhất đã cố giấu đi vài năm qua - cảm nhận Kafka, "Kafka bên bờ biển" và Franz Kafka.

Hay là tôi nên đổi sang đọc Kawa hoặc Kafka khi buồn?? :-) Không đâu! Khó lắm! "Người tình" nào đủ hiểu tôi và bí ẩn với tôi?