Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2009

Nhạt nhòa

Mấy ngày nay, mình đuối sức kinh khủng. Đầu lúc nào cũng ong ong, ko thể suy nghĩ được điều gì, ko thể tập trung học. Và điều tồi tệ nhất là không thể viết.
Chiều qua, mình đã nói chuyện được với cô bạn bị anh ấy cưỡng hiếp. Cô ấy khóc. Mình đã giận đến run người. Mình ước mình to lớn hơn, mình vững chãi hơn để có thể bảo vệ mọi người tránh những nỗi đau như thế. Đến bây giờ, từng lời cô ấy nói vẫn còn văng vẳng trong đầu mình. Và nước mắt của cô ấy như xát muối vào lòng mình, khiến mình đau hơn bao giờ hết.
Mình đã thề từ bây giờ đến cuối cuộc đời, dù phải chờ anh ta ra tù, hay chờ thêm 10, 20, hay 50 năm nữa, hay có phải nói chuyện với một kẻ điên, mình cũng phải gặp anh ta. Mình phải lấy lại lòng tin của mình và cô ấy đã phí phạm, lấy lại danh dự của một người con gái. Mình hận vô cùng một kẻ đa tình và giả dối, hận bản thân mình yếu đuối, cả tin, hận rằng mình đã vô tâm quá. Mình đã tự giết mình trong một phút vô tâm.
Biết nhìn cuộc đời thế nào đây. Biết nhìn những vết thương lòng của mọi người ra sao đây nhỉ? Chắc hết cuộc đời này mình cũng ko ngẩng mặt lên nổi, với mọi người và chính bản thân mình.
Mọi thứ với mình nhạt nhòa và xa xăm quá! Cuộc đời này chạy trốn rồi, ghét mình nên trốn cả! Mình cô đơn, và đau.

Thứ Năm, 6 tháng 8, 2009

Xa xăm

6-8-2009
Mình thích biển, đá, màu xanh. Đó cũng là những từ mình nghĩ đến khi nói đến anh.
Nhưng giờ, những điều ấy chỉ còn là quá khứ. Thú thực là khi nghe tin dữ, mình thở hắt một cái thật dài. Mình tiếc nuối, đau, hối hận. Muốn nằm xuống ngủ luôn đi, nhưng mình ko đặt lưng nằm nổi. Bây giờ, nước mắt tủi nhục nằm chực sẵn trên khóe mắt, chỉ chực trào ra. Có khi, viết xong những dòng này, mình sẽ khóc. Đau quá đau! Lần đầu tiên mình thấy đau đến thế này. Mình đã thất bại, cả lòng tin, sự cố gắng của mình đã đổ sụp hết. Thấy khó thở quá! Ngột ngạt vì tim ko đập nổi nữa rồi.
Biển Quy Nhơn đẹp quá! Mình thích cái sắc nước màu lơ của nó, màu biển đẹp nhất mình từng thấy. Sóng biển Quy Nhơn cũng thật trắng. Vẫn biết thất bại trong cuộc đời là sóng, đến rồi đi, và khi đã đi nghĩa là ta sẽ trường thành hơn. Nhưng giờ phút này đây, mình thấy cuộc đời nó nhòa đục, ngột ngạt, và biển thì xa lắm!
Mình sợ phải tin tưởng ai đó lắm! Những người mình từng tin yêu dần đi xa cả. Mình có phạm lỗi gì ko nhỉ, để bị trời trừng phạt thế này.
Đã hơn 2 ngày rồi mình ko chợp mắt chút nào. Mình đã từng vượt qua mọi lời đàm tiếu của mọi người để chỉ bênh vực cho một niềm tin rất nhỏ nhoi. Thế mà... Giờ đây lòng tin ấy lại khiến mình đau hơn bao giờ hết.
Chắc ông trời trừng phạt cho 1 phút vô tâm của mình.
Biển vẫn xanh, nhưng xa quá rồi. Chắc mình cũng đổ sụp mất.
Tường Vi
Ảnh: hinhtienthinh@yahoo.com