Thứ Sáu, 10 tháng 8, 2012

Những ngày mang tình đi hong...



“Mai tôi sẽ rời xa kỉ niệm
Sẽ mang theo ánh trăng ngày thơ
Tình em có hằn vết son buồn
Khép đôi môi câu hát vô thường...”
(Phố mùa đông)
.
.
Chiều nay thành phố mình có mưa. Em nhớ người lắm, người biết không!
.
NGƯỜI  NÀY

Người vừa mới đi thôi, mưa đã đến. Dù đã lâu không gặp, nhưng cảm giác một ai đó ở nơi đó, ở nơi-em-biết-rằng-người-ở-ngay-đó-thôi yên tâm và khấp khởi vui, đi đâu cũng chỉ muốn chóng xong việc để trở về. Nơi ấy có người mình muốn gặp, muốn nhìn người ấy khỏe mạnh, cười nói mỗi ngày. Giờ thì người đã về nơi em chưa hề đặt chân đến. Ngôi nhà nào, góc phố nào, hàng rong nào, những mặt người nào... em không hề biết. Người sống có vui không?

Chiều nay, sau cơn mưa, em có chạy xe ngang cầu cũ, liếc sang cầu Hùng Vương đang rọi những mảng màu rực rỡ xuống lòng sông. Em bỗng nhớ người lắm!

Cuộc sống đa màu, mà người thì trong veo như thủy tinh. Dầu ai có nói gì người, thì với em, người vẫn trong trẻo, khôi ngô như cổ tích đã mất trong em và được người thắp lại.

Cổ tích dễ vỡ lắm! Nhưng cổ tích là thứ người ta bấu víu dài lâu, đến tận cuối cuộc đời.

Những năm tháng tha phương này buồn lắm, người à!

*Đêm tình ca*


.
.
VÀ NGƯỜI ĐÓ.

Cuối cùng, người cũng phải trở thành NGƯỜI ĐÓ trong em. Giờ này người đang làm gì? Chắc đang trò chuyện với người ấy, hoặc đang nhớ người ấy, có phải không?

Tuổi 21 đến với em đột ngột quá. 18 mới đó thôi, mà giờ ở tận nơi nảo nơi nao. Em bắt đầu tuổi 21 với những trang tình trắng tay. Những người đàn ông quanh em đôi lúc làm em hoang mang tột độ về chính mình. Em đang làm gì, em đang cần gì, em đang có gì, em đang đứng ở đâu... Em hoàn toàn không biết...

Mỗi cuộc gặp nhạt nhẽo trôi qua, em lại thấy bản thân mình nhơ bẩn quá! Em lại muốn đi tu. ĐI TU – hoàn toàn không phải suy nghĩ vớ vẩn bồng bột một phút của em. Em không muốn bắt đầu một tình yêu khác. Em không muốn lấy chồng. Em không muốn bon chen. Em không muốn chùn chân trước người đời xấu tốt. Em không muốn mua sắm hàng tháng, làm đẹp mỗi ngày. Em không muốn bị đàn ông tán tỉnh. Em không muốn thêm lần nào ghê tởm chính mình. Đôi khi bài vở cũng khiến em mệt mỏi đến độ chỉ muốn chết đi.

Em ước giá mình có thêm nhiều tháng năm tuổi trẻ. Để thêm nhiều tháng năm được phép sai lầm và làm lại, được phép ngông cuồng và viển vông, được phép chối từ và van xin, được phép đánh đổi rồi nuối tiếc... 

Nhưng thanh xuân trôi đi như bát nước hong nắng. 

Em đang sống chỉ với một mảnh tình khô.
.
.
Em đang già đi...

Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2012

Ngắn


 1.
.
.
Tôi muốn viết một điều gì dài lắm cho Hai Mươi của mình. Bởi hiện tại, tôi đang thất vọng ghê gớm lắm về chính mình.
.
Hai Mươi, bạn bè tôi ai cũng căng đầy sức sống, vươn mình sống những tháng năm dồi dào sức trẻ và rực rỡ thành công nhất. Bạn bè tôi rạng rỡ trên những sân khấu. Bạn bè tôi Tiếp sức mùa thi, Mùa hè xanh, Hành trình xanh... Bạn bè tôi phượt. Bạn bè tôi nhận giải thưởng Thanh niên làm theo lời Bác các cấp. Bạn bè tôi gặt hái những giải thưởng. Bạn bè tôi mập mạp, tươi trẻ, cười đùa, thơ dại. Bạn bè tôi xinh đẹp, mặn mà yêu đương.
.
Nhưng, tôi thì sao?
Hai Mươi, tôi có gì?
Sức khỏe của tôi ngày càng kém. Đôi lúc tôi kiệt sức và mệt mỏi đến phát khóc. Nhiều năm trước kia, khi sức khỏe dồi dào, tôi chưa hề tưởng tượng rằng có lúc mình lại muốn chết vì kiệt quệ. Sự tồi tệ của sức khỏe khiến người ta đôi khi thấy bi quan và cùng cực.
Sáng mở mắt, tôi thấy sắc mặt mình ngày càng tệ, gương mặt cứ mỗi lúc một biến dạng đi, cười không một nét vui, khóc không còn co nổi da mặt. Tôi cũng chưa từng nghĩ có lúc mình tức giận cắt phăng mái tóc của mình đi vì sờ tay thấy ráp và khó chải.
Tôi mệt mỏi với cuộc sống cô đơn và vũ bão. Tôi đánh rơi mình ở đâu đó xa lắc nhiều năm trước rồi. Tôi không biết mình đang làm gì.
Tôi nhận ra đã lâu lắm rồi ba má tôi không còn lo lắng, nhắc nhở, hối thúc kết quả học tập của tôi nữa. Ba má tôi hiện tại chỉ nhắc tôi ăn cơm, đi ngủ, uống thuốc, chăm sóc tóc, chăm sóc da, tập thể dục, mua sắm thêm quần áo, giày dép bất cứ khi nào muốn. Ba má tôi giờ chỉ quan tâm đến bạn bè và những gã trai quanh tôi, chỉ quan tâm rằng tôi có đang buồn đứa bạn nào đó không, và sao tôi không yêu.
Đã lâu lắm, ba má tôi không còn mong muốn tôi là siêu nhân nữa. Chỉ muốn tôi là đứa con gái bình thường tuổi đôi mươi giàu sức sống và được hưởng những hạnh phúc giản đơn.
Nhưng ngược lại, tôi cứ cố đấu tranh dập tắt đi những khao khát giản dị thầm kín, chỉ muốn mình là siêu nhân thôi.
Trong thời khắc mệt mỏi này, bỗng dưng tôi muốn bỏ tất cả, muốn chết. Mỗi hơi thở cũng khiến tôi thấy mệt mỏi vô cùng.
Bàn tay tôi đang nắm điều gì? Hay chỉ xơ xác, rỗng không?

.
.



2. 

Nhớ sông quá!
.
Tôi không có quá nhiều kí ức với dòng sông quê tôi. Tôi không biết bơi, cũng không hạp với sông nước, tôi cũng có người anh đuối nước vài năm trước. Nên, sông trong tôi chỉ đọng lại bằng những buổi chiều vừa chạy xe, vừa nhìn rất xa ra dải sông vắt ngang mảnh đất hẹp ngang quê tôi. Và một chiều cuối năm tôi và B ngồi ngắm sông cạn, giữa khí trời khô và se. Quanh chúng tôi, hai cây cầu khoe đang khoe những sắc màu mĩ miều nhất chúng có thể độ tết về, và xóm nhỏ ven sông yên ắng không một tiếng động và ánh đèn đằng sau chúng tôi.
.
Tôi từng đi qua nhiều con sông lắm. Tất nhiên rồi, đất nước tôi nhiều sông ngòi mà. Nhưng chưa con sông nào tôi thương yêu và cảm thấy dịu ngọt như sông Ba quê tôi. Mỗi lần dừng lại giữa cầu, đứng ngắm sông một mình, dòng chảy lững lờ của sông làm tôi nhớ vị quyện của cafe sữa vào đáy lòng. Tôi không hay uống cafe sữa. Tôi không chịu nổi dư vị ngọt ngào của cafe sữa.
.
Cũng có thể nói, mỗi khi uống cafe sữa, tôi luôn muốn khóc.
Bởi tôi thấy, tôi đau lòng quá! Sao mà một đứa con gái lại thấy những ngọt ngào của cuộc sống xa lạ thế?!
.
Dạo gần đây, tôi thấy mình mảnh căng như sợi tóc. Sức khỏe và tinh thần không chịu nổi những kích động vừa vừa lớn. Cứ phải ườn dài ra và cố lặng lòng trước mọi thứ để người không chênh vênh.
Cảm giác chân không đứng thẳng được trên mặt đất, khó chịu và đắng cay vô cùng!
.
Chiều nay, đọc entry sông của em, tôi bỗng nhớ dòng sông quê mình. Trước khi rời quê, người thì tôi có thể không gặp, nhưng tôi nhất quyết phải tạm biệt sông và phố. Những chiều rời quê, phố và sông luôn lồng lộng trong lòng tôi, luôn lành lạnh và buốt nhớ trong lòng tôi.
Sông dịu dàng thế, làm sao tôi nỡ xa?
.
Cuộc sống rồi sẽ cuốn tôi về đâu?

.
.

 3. 

"Phải chăng khi biết yêu, giấc mơ là nơi bắt đầu...??"
.
Tôi bắt gặp sự tiếc nuối cõi thơ đã mất của những nhà thơ tôi từng yêu quý. Họ nuôi lớn thơ tôi. Nhưng rồi, thơ họ cũng chết trong cơm áo gạo tiền, trong tuổi đời nổi trôi, trong cuộc sống dần chết trong tim họ.
.
Tôi cũng vậy.
Thơ tôi cũng vậy.
.
Cuộc sống tàn nhẫn quá. Mọi giấc mơ đều phải chết.



 4.

“Nếu rượu gây trở ngại cho công việc,
hãy từ bỏ công việc

Một đêm uống rượu đã đời

bằng cả một năm ngẫm sự đời

Điều tệ hại nhất trên thế giới

là một bạn nhậu có trí tuệ

Đối với một ông già, ngay cả rượu vang quá hạn cũng giống như


sữa mẹ

Người nào ăn ngon tại quán này

và uống say tại quán này
sẽ chết vì một căn bệnh khủng khiếp: tuổi già.”

(Sáu người đi khắp thế gian, James A.Michener, Nguyễn Thị Bạch Tuyết dịch, NN|nxbVH)
.
.

 5.

Tôi chưa từng một lần thấy mình may mắn trong tình cảm. Không nói riêng tình yêu, tôi muốn nói đến mọi thứ tình.
.
Xưa nay, những khi tôi cảm thấy mình may mắn, chắc chỉ trong việc học và viết lách. Nhưng đôi khi, tôi ngán ngẩm, và không còn phân biệt nổi đâu là may mắn, đâu là rủi ro.
.
Với tình, tâm hồn tôi chưa phút nào cảm thấy hạnh phúc và bình thản. Vài độ, tôi chán nản và chỉ muốn cô đơn đến chết.
.
Như bây giờ.  

6. 

Cinderela will never die!


 7.

Tôi yêu Santiago trong "Nhà giả kim" (Paulo Coelho) lắm. Yêu một chàng trai đôi mươi băng sa mạc đi tìm giấc mơ của mình, dũng cảm bỏ sau lưng tất cả, tình yêu, tình bạn, mái nhà, nhơn nghĩa....
.
Nhưng, vài lúc trong đời, tôi cũng thấy yêu một người đàn ông trưởng thành, không bao giờ đưa tấm lưng ra cho tôi ngó theo, mà luôn nhìn bờ vai bé nhỏ của tôi từ phía sau, luôn nắm lấy bàn tay tôi, và luôn chìm sâu vào đôi mắt tôi. Một người đàn ông đã đi qua hết ham muốn lợi danh của tuổi trẻ.
.
Chắc, là vì tôi đang mệt mỏi.
.
Nên, tôi đang cảm thấy bao dung với Santiago, thay vì yêu.
.
.